Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 53

Chương 53

Phong cảnh ở đây rất đẹp, đi dạo với người khác phái tuy không được coi là đẹp trai nhưng cũng có dáng người khá hào hoa. Nhưng chỉ một lúc sau, chuyến đi tản bộ của Giản Tĩnh đã bị gián đoạn.Trời mưa rồi.Một trận mưa thu mát mẻ, cơn mưa nhỏ trên núi đang rơi, bộ quần áo mỏng trên người cô không thể chịu nổi nênnên bây giờ mà tiếp tục bước đi trong mưa hoàn toàn là tìm tội.Hai người vội vã quay trở lại, tình cờ gặp ba người vừa đi ở ngoài trở về ở cửa.Tác giả Ngô không cần nói cũng biết, ông ta là người quen cũ rồi. Người đang trò chuyện vui vẻ với ông ta là một người đàn ông mập mạp, khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ là Tổng giám đốc Đào* của nhà xuất bản Thần Tinh. ‘Tổng’ này là ‘Tổng giám đốc’ hay ‘PPhó Tổng giám đốc’ thì cũng không biết được. Dù sao thì trong công ty to hay nhỏ lúc nào chẳng có cái danh hiệu ‘tổng giám đốc’.P/s: Ở Trung Quốc, người ta thường hay gọi là Đào Tổng chứ không phải chi tiết cụ thể là Tổng giám đốc Đào hay Phó Tổng giám đốc Đào.Người nhỏ tuổi nhất đang xách chiếc xô bên cạnh chắc hẳn là một học trò khác của họa sĩ Thường, Tiểu Lộ.“Ối chà.” Tác giả Ngô không phụ sự mong đợi của mọi người, mỗi lần nhìn thấy đều nã pháo trước tiên: “Đã lâu rồi không gặp rồi nhỉ, công chúa nhỏ. Lần này cũng đi theo tổng giám đốc Khang nhà cô đấy à?”"Lần nào ông Ngô nhìn thấy tôi cũng rất nhiệt tình, người không biết còn tưởng là ông nhớ thương tôi đấy. Nhưng tôi tự biết bản thân mình." Giản Tĩnh nói yếu ớt: "Ông chỉ nhớ thương cái gì đó thôi. Yên tâm, tôi nhận được rồi, không hư hại tí tẹo nào.”Sắc mặt tác giả Ngô chợt đông cứng lại, sau đó ông ta lại nhớ ra cô đang có trong tay một bức ảnh bất nhã của ông ta. Cơ mặt ông ta hơi vặn vẹo, cố gắng nhịn lại, nhanh chân đi vào trong.Tổng giám đốc Đào bị gạt sang một bên cũng không tức giận, cười híp mắt chào hỏi: "Là Tĩnh Tĩnh phải không? Nghe tên đã lâu, tôi là Đào Linh của nhà xuất bản Thần Tinh. Chúng ta làm quen nhé.”Ông ta giơ tay ra, rất nhiệt tình muốn làm quen với cô.Giản Tĩnh biết ông ta có ý đồ gì, nhưng không sợ hãi, thản nhiên bắt tay với ông ta.“Các cô đến đây bao lâu rồi?” Tổng giám đốc Đào rất có khả năng tán gẫu, chỉ đi vài bước vào nhà mà cũng muốn nói mấy câu: “Sáng nay chúng tôi mới đến, ăn trưa xong liền đi câu cá. Haizz, nước ở đây tốt, không khí cũng tốt, buổi tối có thể thêm món.”Tiểu Lộ cười nói: “Tổng giám đốc Đào là cao thủ câu cá đấy. Hôm nay cả hai con cá đều rất lớn."Không biết tổng giám đốc Đào cố tình hay vô ý, khi họ bước vào phòng khách thì đúng là cảnh tượng vui vẻ hòa thuận vô cùng.Ánh mắt họa sĩ Thường quét qua Eddie, nhưng lại hỏi tổng giám đốc Đào: "Có vẻ như hôm nay thu hoạch rất tốt nhỉ."“May mắn thôi.” Tổng giám đốc Đào mỉm cười ngồi xuống: “Tổng giám đốc Khang, chúng ta đã không gặp nhau nửa năm rồi đấy nhỉ. Hôm nay phải uống một ly với nhau mới được.”“Tổng giám đốc Đào quý nhân bận nhiều việc.” Khang Mộ Thành nói: “Tôi có nghe nói về hội sách do Thần Tinh tổ chức ở Nhật Bản, tiếng vang rất tốt.”"Đâu có, đâu có, chỉ đang thăm dò thôi, may mà cũng may mắn, ký được với người đạt giải sách ngôn tình năm nay."Hai đối thủ cạnh tranh lời nói sắc bén, họa sĩ Thường không tiện xen vào, đành bảo Tiểu Lộ xách cá ra sau, để thím làm việc trong bếp mau chóng xử lý.Dặn dò xong bà ta nhìn chằm chằm vào Eddie hỏi: “Vừa rồi cậu đi đâu?"“Ra ngoài hít thở không khí.” Eddie cầm ly rượu còn lại từ trước đó uống cạn một hơi: “Tôi đau đầu quá. Tôi về đi ngủ một lát đây.”“Sắp ăn tối rồi.” Họa sĩ Thường nói với giọng điệu bất thiện.“Không ăn, đang ăn kiêng.” Anh ta lười biếng nói, quay đầu đi ra ngoài, vào bên phải tòa nhà Monet.Mắt họa sĩ Thường lập tức tối sầm lại, nhưng trong sảnh đang đông khách nên bà ta không thể làm ầm ỹ quá, vì vậy liền dứt khoát mặc kệ: “Mọi người ngồi đi, tôi đi chuẩn bị bữa tối. Hôm nay ăn cơm Tây, chúng ta không cần câu nệ, có gì ăn nấy nhé."Mọi người cùng nói: "Có gì ăn nấy là được rồi."Nhưng dù nói khách sáo đến đâu thì chủ nhà cũng không thể thực sự tùy tiện nấu một vài món ăn qua loa được. Bữa tối hôm nay là súp nấm kem, salad rau và trái cây, phi lê cá chiên, mì ống Ý, khoai tây nghiền pho mát, cà ri gà, bánh kếp và súp borscht.Tuy danh sách các món ăn tạp phế lù nhưng hương vị cũng không tệ, rất hợp với khẩu vị của người trong nước."Eddie không thích ăn đồ tây tôi làm, nói là không phải món chính thống." Họa sĩ Thường ăn rất ít, chủ yếu chỉ uống rượu vang đỏ, hai má hơi phây phây say: “Nhưng không chính tông mới tốt chứ, có ai đi kiên nhẫn ăn cơm Tây chính tông quanh năm suốt tháng đâu.”Nhận xét này đã được tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Khang Mộ Thành nhất trí. Khi anh đi du học ở Mỹ, đồ tây đã khó ăn mà ăn đồ của người Hoa theo cách bản địa cũng khổ.Món ăn ngon cùng với rượu, cuộc trò chuyện của mọi người cũng dần mở rộng ra.Tổng giám đốc Đào đáp lời với Giản Tĩnh, mục đích rất rõ ràng: "Tổng giám đốc Khang ở trong nước cũng nổi tiếng bắt bẻ. Nghe đến tên anh ấy là bao đối tác phải đau đầu. Anh ấy đối xử với cô có nghiêm khắc không? Nếu cô không chịu được thì thử xem xét Thần Tinh chúng tôi xem.”Ông ta hỏi Hạ Điềm Tâm: "Tiểu Hạ, cô thấy chú Đào đối xử với cô thế nào?""Khi nào ông tăng nhuận bút cho tôi thì tôi sẽ nói lời hữu ích giúp ông." Hạ Điềm Tâm cười nói: “Nhưng mà trong nhà xuất bản có rất ít yêu cầu đối với chúng tôi, hơn nữa mức độ tự do cũng cao. Tác giả hơi quen biết chỉ cần nộp đề cương sẽ có thể nhận trả trước 50% tiền nhuận bút, vậy cũng là rất khá.”Giản Tĩnh: "Rất tốt."Tổng giám đốc Đào hỏi: "Cô nghĩ kỹ đi nhé, nhất là khi nào muốn viết một vài câu chuyện tình yêu. Để tôi nói cho cô biết tiểu thuyết Huyền Ái của chúng tôi, bán rất chạy đấy."Giản Tĩnh rất chân thành hứa hẹn: "Tôi nhất định sẽ cân nhắc kỹ.""Nghe nói bộ ác ma 2 đã chuẩn bị xong rồi? Haizz, lần này cô phải nhờ tổng giám đốc Khang chuẩn bị thật tốt nhé, không thể xảy ra chuyện như lúc trước nữa." Tổng giám đốc Đào như đang rất chân thành nói: “Tôi cũng phải đổ mồ hôi lạnh thay cô luôn đó. Lời truyền miệng của quần chúng mà tràn lan thì sẽ gặp sự cố tuyên truyền nghiêm trọng đấy. Nếu đổi lại là nhà xuất bản của chúng tôi thì tim tôi cũng muốn nát rồi.”Giản Tĩnh: "..."Không phải chính ông là người đã đạp tôi xuống hay sao?Họa sĩ Thường nghe vậy liền hỏi Khang Mộ Thành: "Người ta công khai cạy góc tường nhà cậu kìa, cậu không nói gì sao?"“Cứ để ông ta thử, chưa thử thì chưa từ bỏ được ý định.” Khang Mộ Thành không quan tâm lắm. Trong Kim Ô có bao nhiêu nhà văn lớn bé, ai cũng có khả năng bị lôi kéo, nhưng chỉ có Giản Tĩnh là không.Cô gái nhỏ da mặt mỏng, nói chiếu lệ được hai câu là ai nghiêm túc cũng phải thua.Quả nhiên, Tổng giám đốc Đào thấy Khang Mộ Thành còn không thèm liếc mắt qua thì trong lòng chợt thấy thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười: “Tĩnh Tĩnh nhìn xem, Tổng giám đốc Khang chẳng để ý gì đến cô hết. Hừ, nếu có ai đến đào cô đi thì tôi có thể liều mạng với kẻ đó.”Giản Tĩnh: "Ông đúng là người tốt."Phát ra một cái thẻ người tốt kết thúc chủ đề.Tổng giám đốc Đào cảm thấy cô hơi ngốc, không đáng để ông ta tốn nước bọt, vì vậy lập tức thay đổi mục tiêu, bắt đầu kéo họa sĩ Thường nói chuyện nhà. Trước tiên thì nói bà ta biết suy nghĩ cho hai người học trò, đúng là một người thầy tốt. Sau đó lại hỏi bà ta định tổ chức triển lãm tranh khi nào. Dù ông ta không hiểu về nghệ thuật nhưng vẫn có thể làm cái chân chạy.Thành thật mà nói thì trên bàn cơm có một người như vậy coi như không tệ. Miệng nói nịnh như đang hát, nói liên tục hết câu này đến câu khác. Mọi người biết là không thể tin những gì ông ta nói, nhưng nghe được thì vẫn thấy vui.Giản Tĩnh thấy rất thú vị.Cùng là người phụ trách nhà xuất bản, Tổng giám đốc Đào và Khang Mộ Thành có phong cách hoàn toàn khác nhau.Tổng giám đốc Đào có tính tình hào sảng, vừa có thể nói nghiêm túc vừavừa có thể tán gẫu, không mua bán thì vẫn còn quan hệ, dù có thể hợp tác hay không thì cứ kết bạn, làm quen cũng tốt.Khang Mộ Thành lại không có phong cách như vậy. Anh dùng lời lẽ nghiêm túc, chỉ chú ý chuyên môn, kinh doanh là kinh doanh, ân tình là ân tình, qua ba lần rượu mà đã muốn lừa anh thỏa hiệp thì tuyệt đối không có khả năng.Còn họa sĩ Thường thì sao? Suy nghĩ của bà ta phiêu tán, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, khí chất của một người làm nghệ thuật rất rõ ràng, rất hợp cạ nói chuyện với Tổng giám đốc Đào. Nhưng Giản Tĩnh để ý thấy bà ta luôn như có như không để ý đến Khang Mộ Thành.Thỉnh thoảng thì rót rượu, thỉnh thoảng đưa tiêu qua, ý cười trên môi như nhiễm thêm một tầng son phấn, mơ hồ ửng hồng.“Tĩnh Tĩnh, tôi có thể gọi cô như vậy được không?” Hạ Điềm Tâm ngồi ở bên cạnh mỉm cười cong mắt: “Chúng tôi có một nhóm chat, cô có muốn vào không?”Giản Tĩnh hơi giật mình: "Nhóm gì?"“Nhóm giao lưu, nhóm hỗ trợ, nhóm đồ ăn ngon.” Hạ Điềm Tâm nói: “Họ đều là những người cùng lứa tuổi trong giới, không chỉ trong nhà xuất bản của chúng tôi mà còn ở các nhà xuất bản khác.”Cô ta hạ giọng, nháy mắt với cô: "Nhiều bạn, nhiều con đường lựa chọn."Giản Tĩnh hiểu rồi. Các nhà văn có vòng kết nối riêng của họ, vì vậy trong trường hợp họ muốn thay đổi công việc sẽ rất tiện lợi. Cô vui vẻ đồng ý: "Được, cảm ơn."“Không có gì, giúp nhau thôi.” Hạ Điềm Tâm nhấp một ngụm rượu đỏ, dần nói nhiều hơn: “Này, có phải lúc nào tác giả Ngô cũng như thế này không?”Cô ta liếc mắt nhìn tác giả Ngô ở phía đối diện. Ông ta lại tái phát căn bệnh cũ, cúi đầu nói gì đó với Tiểu Điền, vẻ mặt Tiểu Điền cứng ngắc, cơ thể cố gắng dựa vào Tiểu Lộ ở bên cạnh, nhưng chỗ ngồi quá lớn khiến cô ta không thể trốn xa hơn.Hạ Điềm Tâm thì thào: "Có mấy lần tôi nghe thấy tin đồn là ông ta thích bắt nạt người mới quen và quấy rối các cô nữ sinh. Có vẻ như đúng là sự thật rồi."Giản Tĩnh liếc sang đá chân vào Khang Mộ Thành ở bên cạnh.Anh ngừng nói quay lại nhìn cô.Giản Tĩnh hất cằm lên ra hiệu cho anh nhìn về phía bên kia.Khang Mộ Thành cau mày, đổi lời: "Nói mới nhớ, cuộc thi do tác giả Ngô chỉ đạo hình như đã nhận được phản hồi khá tốt nhỉ?"“Tổng giám đốc Khang cũng nghe nói về chuyện đó à?” Tác giả Ngô đắc ý: “Tôi đã mời một vài người bạn làm giám khảo. Họ khá nổi tiếng trong các trường đại học. Nhưng tôi không thể không nói là trình độ viết văn của các bạn trẻ bây giờ thực sự không tốt như chúng tôi hồi đó. "Ông ta lắc đầu thở dài, giống như đang lo lắng cho tương lai đất nước: "Lúc đó tôi và ông Dương tuy chỉ có thể gửi bài cho các tờ báo, thậm chí chẳng có mấy quyển tạp chí. Nhưng đăng lên nhiều ít cũng có ý nghĩa, đâu có giống như bây giờ, thoải mái đăng bài lên mạng, viết linh tinh toàn những thứ gì đâu."Hảo hán không nói chuyện quá khứ, nhưng tác giả Ngô cứ bám víu vào những năm tháng quá khứ, nói dài nói dai nói mãi chuyện quá khứ, nói đến lúc bữa cơm đã kết thúc mà còn chưa đã miệng.Giản Tĩnh không thể chịu đựng được nữa, cô lấy lý do là uống nhiều khó chịu rồi lẻn đi mất.Hạ Điềm Tâm, Tiểu Điền và Tiểu Lộ cũng bắt chước, nhao nhao xin phép rời đi, để lại mấy nhân vật lớn tiếp tục uống rượu khoe khoang.Giản Tĩnh trở về phòng tắm nước nóng, sau đó mở điện thoại lên xem video thú cưng một lúc thì có tiếng gõ cửa vang lên.Nhưng người đứng bên ngoài hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của cô.“Cô không mời tôi vào à?” Eddie hỏi.Giản Tĩnh nhíu mày: "Có việc gì vậy?"“Chúng ta tiếp tục chủ đề trước đó đi.” Eddie lắc cái chai trong tay: “Đừng lo, tôi sẽ không ăn thịt cô đâu.”Giản Tĩnh trầm ngâm một lát rồi nói khéo: "Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm."“Bầu trời sao trên núi vào ban đêm rất đẹp, cô không muốn nhìn sao?” Anh ta tiếp tục dụ dỗ cô: “Tôi biết có một con đường lên núi dẫn đến một thung lũng tuyệt đẹp, ở chỗ đó sao trên trời chỉ cách cô một cánh tay."Anh ta làm động tác vươn tay về phía các vì sao: "Như thế này này, thật sự rất gần."“Có lẽ chuyện này rất lãng mạn, nhưng tôi không có hứng thú.” Cô nói dứt khoát.Eddie cúi thấp xuống, dán sát vào gần mặt cô. Mùi nước hoa chất gỗ nhàn nhạt tràn ra từ vùng da quanh cổ anh ta, quẩn quanh ở chóp mũi cô.“Còn tôi thì sao, cô không có hứng thú với tôi sao?” Anh ta hỏi."Không." Cô nói: “Anh quay lại đi, nếu không họa sĩ mà biết thì anh cũng không có trái ngọt đâu.”Eddie mỉm cười nhún vai: "Giờ Lệ Tác không có thời gian để ý đến tôi đâu. Cô không nhìn ra à? Bà ta coi trọng Khang Mộ Thành."Giản Tĩnh: "..." Không hề ngạc nhiên.“Tôi và Lệ Tác chỉ là bạn bè bình thường.” Eddie bắt chéo chân, cái bóng cao chiếu xuống: “Đối với những người bạn như vậy mà đổi người khác thì có quan trọng gì đâu.”Giản Tĩnh không kìm chế được sự tò mò của mình: "Tại sao lại là tôi?"“Tất nhiên là vì cô trẻ, đẹp và giàu có.” Eddie nhẹ nhàng đáp lại “Cô không muốn thử sao? Tôi là một người ‘bạn’ rất tốt đấy, và tôi cũng không có gánh nặng.”Giản Tĩnh: "Bạn tiền sao."Eddie: "Nhà văn rất giàu, tôi chỉ cần một ít thôi."“Anh là một cái động không đáy.” Cô nhẹ nhàng đáp lại: “Eddie, anh đã đụng vào thứ mà anh không nên đụng vào.”Eddie đột nhiên trầm mặc, có vẻ rất ngạc nhiên.“Ngủ ngon.” Cô đóng cửa lại, không hề lo lắng anh ta có tiếp tục quấy rối hay không.Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.Giản Tĩnh nhấc điện thoại lên xem giờ.Bây giờ là 8:40 tối ngày 27 tháng 9 theo giờ Bắc Kinh. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận