Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 343

Chương 343

Bầu trời ngập tràn ánh hoàng hôn, làn gió khẽ hiu hiu.Giản Tĩnh quyết định đi đến cửa hàng bán thức ăn nhanh trước đồn dùng cơm chiều, xem có thể gặp một chú cún tăng ca khác hay không.Nói thật, cô tới gặp Khang Mộ Thành cùng Giang Bạch Diễm hầu như là do tâm lý mới mẻ cùng thú vị. Nhưng lại ôm hy vọng rất nhiều vào Quý Phong.Nếu cô có thể gạt được anh, chứng tỏ việc ngụy trang hôm nay cũng coi như khá thành công.Đương nhiên, có thể trêu đùa anh một chút cũng tốt.Cô khá may mắn, vừa mới gọi xong đồ ăn thì Quý Phong và đồng nghiệp đã tới đây dùng cơm chiều. Bọn họ là khách quen nên chào hỏi với chủ quán rồi bê đĩa tự mình ngồi xuống.Ngày thường không có chuyện gì, nội dung trò chuyện của nhóm cảnh sát cũng rất đời thường.Anh Cao thổ lộ: “Đám nhóc con ngày càng khó trông, không biết bây giờ học sinh cấp một đang nghĩ cái gì nữa?”“Nhà các cậu cho đi học trường nào thế?” Một người đã làm ba khác hỏi.Anh Cao: “Công lập, thật sự không theo học trường tư được.”“Cấp một còn đỡ, lên đến cấp hai phải chú ý rồi.” Có người từng trải phụ họa theo.Anh Cao: “Ôi, vợ tôi đang cân nhắc xem nên học trường cấp hai nào, khu trường học ở bên kia của chúng tôi không được tốt lắm.”“Ôi trời, đây chính là vấn đề lớn đấy.”Mọi người bắt đầu nhận xét về trường học, trường cấp hai nào tốt, tỷ lệ lên lớp của trường cấp ba nào cao. Mà những điều này lại lôi Quý Phong vào: “Vân Vân đang học trường cấp ba trực thuộc à, sao rồi?”“Vẫn ổn, hình như tỷ lệ chọi năm nay là 30%.” Quý Phong trả lời: “Tỷ lệ khoa chính quy là 80%.”“Ồ, không tồi đấy.” Các bậc phụ huynh lần lượt đưa vào danh sách lựa chọn.Nhân viên rõ ràng mới nhậm chức không lâu có vẻ mặt non nớt, ngạc nhiên nói: “Tôi còn tưởng rằng anh Quý còn chưa kết hôn cơ, không ngờ con đã học cấp ba rồi cơ à?”Giản Tĩnh: “Phụt, khụ...”Xém chút nữa cô đã không nén được phì cười, mãi mới nhịn được.Quý Phong đầu đầy hắc tuyến.Những người khác cười nghiêng cười ngả: “Ha ha, Tiểu Lý, ánh mắt của cậu không ổn rồi, anh Quý của cậu vẫn còn là cún độc thân, chưa kết hôn sinh con, ngay cả bạn gái cũng không có.”Người mới Tiểu Lý càng kinh ngạc, ngây ngốc hỏi: “Tại sao?”“Tại sao cái gì cơ.” Quý Phong khinh thường: “Cậu có à?”Tiểu Lý: “Tôi có.”Quý Phong: “…”Tiểu Lý gãi đầu, chia sẻ đầy hạnh phúc: “Chúng tôi định sang năm kết hôn.”Những tiền bối khác lau mắt mà nhìn: “Được đó, Tiểu Lý, tay chân đủ nhanh, sau này chúng tôi không cần phải nhọc lòng cho cậu rồi.”“Hê hê, đến lúc đó mời mọi người tới uống rượu.” Tiểu Lý cười thẹn thùng nhưng rất tích cực: “Anh Quý, để em giới thiệu cho anh mấy cô gái nhé. Bạn gái em quen biết rất nhiều người đều nguyện ý muốn hẹn hò với cảnh sát đấy, nói là có cảm giác an toàn.”Quý Phong sống không còn gì luyến tiếc: “Tôi thật sự cảm ơn cậu.”Anh Cao hả hê khi người gặp họa, thậm chí còn chọc thêm một dao: “Tiểu Lý, cậu không biết rồi, đừng giới thiệu cho cậu ấy, đi xem mắt đã ba mươi lần thì có đến hai mươi tám lần thất bại, tốt hơn đừng đắc tội với người ta.”Tiểu Lý choáng váng, muốn nói lại thôi.“Vẻ mặt này của cậu là đang tưởng tượng gì thế?” Quý Phong đầu đầy hắc tuyến.Anh Cao vờ vịt giải thích: “Không phải như cậu đã nghĩ đâu... Khụ, là do cậu ấy nhát gan, không dám theo đuổi con gái nhà người ta.”Vẻ mặt Tiểu Lý tràn đầy kinh ngạc, đánh giá tiền bối với con mắt hoàn toàn khác.Quý Phong: “…” Bị bôi đen rồi.“Đi WC.” Anh không thèm so đo với họ, đứng dậy đi tới nhà vệ sinh ở sau góc ngoặt.Giản Tĩnh lập tức thu hồi ánh mắt, giả vờ đang gắp cơm.Quý Phong đi ngang qua vị trí của cô, bệnh nghề nghiệp lại phát tác, tùy ý liếc mắt.Chậc, anh thản nhiên nghĩ, dáng vẻ kén ăn này có thể sánh với công chúa nhỏ rồi.Không thích ăn thì đến chỗ này làm gì?Phỉ nhổ một hồi, độ cảnh giác lập tức nhảy lên một vạch.Đuôi mắt lại nhìn lướt qua lần nữa.Cô đang xem điện thoại.Ồ, nghịch di động nên mới ăn chậm, đã có lời giải thích cho hành vi hợp lý này, cảm giác khác thường bỗng biến mất. Ánh mắt anh lướt qua vị trí của cô, rồi chuyển rời lên người những vị khách khác.Giản Tĩnh âm thầm đổ mồ lạnh, lại không khỏi buồn bực: ‘Mình để lộ sơ hở ở đâu nhỉ?’Tình trạng kinh tế của Kim Cát An không được tốt cho lắm, nên cô không gọi nhiều món, chỉ chọn một món chay mặn kết hợp kèm canh miễn phí. Giá cả cũng chọn loại vừa phải, sao anh có thể nghi ngờ cô nhỉ?Huống chi vừa rồi có nghe lén, nhưng từ đầu đến cuối cô đều cúi đầu nghịch điện thoại, không nhìn thẳng vào họ mà.Quái lạ!Không phải là lúc nào anh cũng nghĩ mình trông đẹp trai nên nhất định phải nhìn một cái mới bình thường đấy chứ?Giản Tĩnh thầm phỉ nhổ, lập tức lấy lại tinh thần.Chẳng mấy chốc, Quý Phong đã trở lại.Nhưng lần này, sự chú ý của anh vẫn luôn quanh quẩn ở vị trí chếch phía sau cô.Chỗ đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?Giản Tĩnh quay lưng với chiếc bàn phía sau nên không thể trực tiếp quan sát, bèn cầm di động soi nghiêng để nhìn. Nhưng di động tự chụp quá dễ thấy, màn hình đen lại xem không rõ. Cô ngắm một lúc, cũng chỉ biết là một cặp nam nữ.Cử chỉ của bọn họ rất thân mật, chắc hẳn là một cặp đôi.Nội dung nói chuyện cũng nhạt nhẽo.Cô gái nói thời tiết quá nóng, muốn mua miếng đệm băng cho sủng vật trong nhà. Cái lần trước dùng không được bao lâu đã hỏng, chất lượng quá kém. Cô ta nhất định phải đánh giá kém cho chủ quán.Người đàn ông có hơi mất kiên nhẫn, thúc giục cô ta ăn cơm nhanh lên, xong rồi còn muốn về nhà đánh bài. Hơn nữa, anh ta nói ăn bữa cơm còn phải đi xa như vậy, cần ngồi tàu điện ngầm thật lâu mới có thể về đến nhà.Cô gái cãi lại nói rằng mình đang tiết kiệm tiền cho anh ta. Nếu là trước kia đều ăn ở trung tâm mua sắm, bình quân mỗi người phải hơn năm mươi tệ. Quán ăn nhanh này vừa rẻ lại cho nhiều, có gì không tốt chứ?Giản Tĩnh tin tưởng, bọn họ chỉ là một cặp đôi bình thường, vụn vặt, hết sức bình thường.Nếu nhất định phải nói có điều bất thường, thì có lẽ là người đàn ông hơi sốt ruột muốn rời khỏi nơi này.Nhưng rất nhiều người đàn ông đều hay nóng vội, cũng không kỳ lạ cho lắm.Điều đáng nghiền ngẫm đó là, sau khi Quý Phong trở lại chỗ ngồi, ghé tai thì thầm mấy câu với mấy người đồng nghiệp thì những người khác cũng âm thầm khóa chặt đôi tình nhân.Giản Tĩnh: ‘Chậc, không phải là tội phạm truy nã đấy chứ?’Cô gắp hai hột cơm lên, ngồi chờ chuyện tiếp theo.Năm phút sau, người đàn ông đi tính tiền. Anh Cao cùng Tiểu Lý kẻ trước người sau đứng lên, làm bộ cũng đi tới quầy. Khi họ vừa đi đến bên cạnh đối phương, lập tức lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tấn công khống chế người đó từ hai phía trái phải.Anh Cao quát lớn: “Không được nhúc nhích, cảnh sát đây.”Tiểu Lý căng thẳng đeo còng lên tay đối phương, suýt chút nữa đánh rơi vì quá mức kích động.Chủ quán nâng mi mắt: “Chuyện gì thế?”“Tội phạm bị truy nã.” Anh Cao nói.“Ồ.” Chủ quán bình tĩnh ngồi trở về.Người đàn ông chán nản bó tay chịu trói.Cô bạn gái sợ ngây người, không dám tin hỏi: “Sao các anh lại bắt chồng tôi thế?”“Tội phạm bị truy nã.” Quý Phong lấy di động ra, giải thích với vẻ mặt ôn hòa: “Nhìn thấy không, phạm tội liên quan đến xã hội đen, cô trở về điều tra anh ta một chút là biết.”Người bạn gái choáng váng.Anh Cao vỗ vai Tiểu Lý: “Người trẻ tuổi làm việc nhiều một chút, nào, đưa người trở về thôi.”Lần đầu tiên Tiểu Lý tham gia bắt tội phạm, đang kích động, hoàn toàn không chú ý đĩa cơm của mình, hào hứng chuẩn bị đưa về. Tuy nhiên, tiền bối dẫn dắt cậu ấy lại rõ mồn một, bắt người thì bắt nhưng vẫn không quên hô lên với anh Cao: “Gói cơm giùm tôi.”“Biết rồi.”Anh Cao cùng Quý Phong tiếp tục ăn cơm.Hôm nay hai người họ không ăn cơm trưa nên thật sự không muốn bỏ lỡ bữa này.Hai người ăn xong, anh Cao giúp đóng gói cơm hộp cho đồng nghiệp kia, khuyên nhủ Quý Phong: “Hiếm khi các vụ án trong tay đều đã kết thúc, hôm nay tan làm sớm một chút thôi.”Quý Phong: “Về nhà cũng không có việc gì làm.”“Hẹn tác giả Giản đi xem phim không được à?” Anh ta hận sắt không thành thép: “Cậu phải chủ động, tích cực lên một chút.”Quý Phong hỏi lại: “Đến lúc đó một cuộc điện thoại gọi tới, nói rằng có vụ án thì phải làm thế nào?”“Này thì đã sao, tác giả Giản lại không phải vợ tôi, nhìn thấy người chết đã sợ chết khiếp.” Anh Cao không cho là đúng: “Không chừng người ta còn muốn đi cùng cơ.”Quý Phong: “…”“Đi thôi, đi xem thử.” Anh Cao còn nôn nóng hơn anh.“Thử cái rắm.” Anh nói: “Tôi nhớ rõ chị dâu rất thích nấu cơm, anh hỏi chị ấy một chút. Nếu anh nói với vợ mình rằng đi ra ngoài ăn cơm, kết quả tới cửa lại thành công cốc, phải trở về nhà tự mình làm xem chị ấy có gõ anh không?”Anh Cao nghẹn lời.Quý Phong lấy di động ra, giống như tùy ý lật xem, nhưng không làm gì cả đã nhét về túi: “Được rồi, tác giả Giản muốn xem phim điện ảnh gì không được, còn phải để tôi làm cô ấy bực bội.”Anh xách cơm hộp đã được gói xong, xua tay: “Tôi đưa, anh trở về đi.”Anh Cao thở dài.Quý Phong băng qua đường cái, không lập tức đi vào mà bước vào siêu thị nhỏ ở bên cạnh mua một gói thuốc lá, hai lọ cà phê hòa tan.Lúc anh ra ngoài lại trông thấy cô gái ở quán cơm kia.Cô đứng ở đường cái đối diện, giống như vẫn luôn nhìn bên này.Quý Phong ngẫm nghĩ một chút bèn quay lại hỏi: “Bạn học, có phải bạn muốn báo án hay không?”Cô gái liếc nhìn anh, không hề hé răng.Cô còn rất cảnh giác. Anh lấy giấy chứng nhận ra, thuận miệng hỏi: “Cô gặp phải rắc rối gì à? Đồ vật bị trộm? Bạn trai đánh cô? Hay bị người chụp lén? À, yêu trên mạng gặp phải lừa đảo?”“Không có.” Cô tức giận nói: “Tôi mới không xui xẻo như vậy đâu, anh đừng rủa tôi.”Quý Phong mỉm cười, nhìn cô một cái: “Thật là không có việc gì chứ?”Cô lắc đầu.“Được rồi, vậy về nhà nhanh lên.” Anh chỉ đường: “Phía trước rẽ trái là có thể ngồi giao thông công cộng, hoặc là đi thẳng tới ngã tư thứ hai sẽ có trạm tàu điện ngầm.”Cô gái “ồ” một tiếng, quả nhiên chuẩn bị rời đi.Quý Phong nheo mắt lại, nhìn cô một lúc lâu.Bạn học này có chút kỳ quái, ánh mắt né tránh mấy lần, lảng tránh nhìn thẳng vào anh, dường như sợ bị phát hiện. Nhưng lại không giống người đang chạy trốn, ngôn ngữ cơ thể cũng cho thấy cô không hề có cảm giác sợ hãi.Ban đầu, anh lo lắng cô muốn báo cảnh sát nhưng vì băn khoăn điều gì đó cho nên không dám thực hiện.Nhưng khi hỏi ra, hình như lại không phải vậy.Kỳ kỳ quái quái.Anh tự hỏi trong chốc lát, đột nhiên mở điện thoại ra: “Tiểu Lý?”Tiểu Lý: “Anh Quý?”“Bạn gái cậu trông như thế nào?” Anh hỏi.Tiểu Lý không hiểu ra sao: “A, làm sao vậy?”“Vừa rồi tôi mới gặp một cô gái, hình như đang tìm người, không biết có phải tìm cậu hay không?”Tiểu Lý ngây ngốc: “A, em không biết, cô ấy không nói muốn tới mà.”Quý Phong hỏi: “Miêu tả dáng vẻ một chút.”Tiểu Lý hình dung: “Tóc không dài không ngắn, chiều cao bình thường, vẻ ngoài rất đáng yêu, cười rộ lên có má lúm đồng tiền.”Quý Phong so sánh một chút, lại thấy không chắc lắm, hình như con gái đều có dáng vẻ này. Hơn nữa cũng không phải là Giản Tĩnh.“Anh, bạn gái em tới hả?” Tiểu Lý gặng hỏi.“Không biết có phải hay không, đi rồi.” Mặc dù Quý Phong nói như vậy nhưng cảm thấy đúng đến tám chín phần.Rõ ràng cô hướng tới đồn cảnh sát, tuy ăn cơm nhưng bản thân lại không hứng thú lắm với việc này, sợ bị người phát hiện nhưng không hề chột dạ, cũng không chú ý cảnh giác.Theo như kinh nghiệm trước đây, hơn phân nửa là tới gặp bạn trai.Nhưng người trong đồn đã kết hôn hay chuẩn bị, về cơ bản đều là vợ chồng già, xông vào trực tiếp túm người là được. Làm sao phải chần chừ do dự, không ngừng quanh quẩn bên ngoài cửa chứ?Nhất định là Tiểu Lý.Bằng không vừa rồi ở quán cơm, sao lúc nào cô cũng cúi đầu? Ừm, tính cảnh giác của Tiểu Lý không ổn, vậy mà vẫn luôn không phát hiện?Quý Phong thầm nhủ, tuy rằng vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng chỉ là chuyện nhỏ cũng không đáng hao tổn trí óc nên lập tức ném ra sau đầu.“Trở về cậu tự mình hỏi đi.”Anh cúp điện thoại, trở về tòa lầu đèn lầu đèn đuốc sáng trưng giống hệt mỗi ngày trước đây.Ở chỗ ngoặt, Giản Tĩnh thấy anh quay trở về thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Anh hỏi thật sự hơi quá mức, suýt chút nữa làm cô không nhịn được nổi nóng, may mà gạt được.Lần đầu thử nghiệm, cô khá hài lòng với kết quả này.Giản Tĩnh trở lại khách sạn nộp bài tập.Cô còn chưa gõ cửa, Tông Dã đã giành mở cửa trước và nói: “Sớm hơn một chút so với những gì tôi nghĩ đấy.”“Tôi sợ mình trở về quá muốn, người đi nhà trống, mặt tôi phải làm sao bây giờ?” Giản Tĩnh nửa đùa nửa thật oán trách.Tông Dã khẽ cười: “Hóa ra ở trong lòng em, tôi là người vô tình như vậy.” Anh giữ lấy gò má cô: “Yên tâm, tôi sẽ giải quyết nỗi phiền muộn của em ngay đây.”Anh ta rửa tay sạch sẽ, bắt đầu tháo trang sức giúp cô.Đèn trước gương chiếu ánh sáng ấm áp ôn hòa.Vẻ mặt Tông Dã chuyên chú, ngón tay linh hoạt dạo khắp trên mặt cô, gần như sẽ không kéo làm đau da cô, động tác hết sức dịu dàng.Băng dính bị xé xuống, cảm giác hơi đau đớn cùng với hô hấp nóng rực lúc ẩn lúc hiện. Keo silicon được gỡ xuống, gò má mềm mại đàn hồi khôi phục lại độ cong đầy đặn.Khuôn mặt được chà lau bằng bông trang điểm, làn da trắng nõn lại lần nữa lộ ra dưới kèm nền sẫm màu.“Xong chưa?” Cô hỏi.“Chờ một chút, còn bước cuối cùng.”Tông Dã duỗi tay, lòng bàn tay lau trên son môi hơi trắng trên môi, khôi phục cánh môi hồng hào của cô.Giản Tĩnh ngẩng đầu, nhìn người trong gương.Trái tim bắt đầu nhảy ‘thình thịch’.Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.Sau đó.Hệ thống, rút thẻ.[Tên: Thẻ kỹ năng dịch dung (sơ cấp)][Nội dung miêu tả: Nhờ vào sự khéo léo, một người có ngàn mặt, có thể lợi dụng đạo cụ thường thấy tiến hành ngụy trang, người không quen thuộc không thể nào vạch trần bộ mặt thật của cô.][Ghi chú: Kỹ năng nguy hiểm, ký chủ hãy sử dụng cẩn thận, không cần dùng nhầm chỗ.]A! Cô vui vẻ cong khóe miệng.Cuối cùng mình cũng có được ma pháp mơ ước đã lâu. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận