Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 272

Chương 272

Có đôi khi mọi người càng dễ dàng mở lòng với người xa lạ hơn.Đồng Mạt Lị không dám nói chuyện của mình với giáo viên, cũng không thể nói cho ba mẹ. Nhưng lúc này, đối diện với một người chị không lớn tuổi hơn mình là bao, còn vô cùng xinh đẹp dịu dàng thì trong lòng không khỏi sinh ra chút ngưỡng mộ và tin tưởng.Chị ấy là nhà văn nổi tiếng, chắc chắn không dễ dàng bán đứng mình đâu, nói với chị ấy cũng chẳng sao. Hơn nữa… hơn nữa không chừng chị ấy có thể giúp được mình thì sao?Nội tâm Đồng Mạt Lị giao chiến hồi lâu, cuối cùng bại trước áp lực khổng lồ mà mình phải chịu đựng, cảm xúc trào ra: “Bọn họ nói em ép chết Miêu Đồng...”Chỉ một câu ngắn ngủi mà âm cuối đã nghẹn ngào.Chóp mũi Đồng Mạt Lị đỏ ửng, nước mắt lưng tròng nói: “Em không muốn cậu ấy chết... Tuy rằng em rất ghét cậu ấy, nhưng... nhưng sao em lại muốn cậu ấy đi chết chứ? Không phải em...”Giản Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vai cô ta phụ họa: “Đúng vậy, các em là bạn học, có mâu thuẫn nhỏ cũng rất bình thường. Có ai chưa từng cãi nhau với bạn học chứ?”Đồng Mạt Lị được người ta tán thành thì trái tim căng chặt thoáng buông lỏng, sụt sịt nói: “Em không ngờ cậu ấy lại tự tử, em... chuyện này có gì mà phải tự tử... hu hu...”Cô ta suy sụp khóc òa lên.Giản Tĩnh kéo cô ta đến một chỗ yên tĩnh, đưa cho cô ta một tờ giấy ăn, từ từ đợi cô ta bình tĩnh lại.Đồng Mạt Lị khóc một hồi, dần dần khôi phục tinh thần. Cô ta lau nước mắt, giọng mũi ồm ồm: “Xin lỗi, em nói toàn cái gì không đâu.”“Không sao, nói ra sẽ dễ chịu hơn.” Giản Tĩnh nói: “Miêu Đồng là bạn học nữ tự tử kia phải không? Rất nhiều người nhắc đến cô bé với chị.”Đồng Mạt Lị mất tự nhiên hỏi: “Vậy, vậy sao?”“Ừ, hình như bạn học cùng lớp em nghi ngờ về cái chết của cô ấy, cảm thấy không phải cô ấy tự tử.” Giản Tĩnh nói. Lời này đắn đo vừa đủ, thoạt nghe như là nói chuyện phiếm bình thường, lại không đến mức coi nhẹ người chết: “Còn em, em nghĩ thế nào?”Đồng Mạt Lị ngập ngừng: “Em, em không biết...”“Đừng căng thẳng, chỉ là nói chuyện thôi mà. Phần lớn tâm sự của em bắt nguồn từ bạn ấy đúng không nào? Có lẽ nói ra lại biết được đáp án không như em nghĩ cũng nên.” Giản Tĩnh kiên nhẫn khai sáng.Đổng Mạt Lị cắn môi, không trả lời mà hỏi lại: “Nếu bạn ấy không tự sát thì là gì?”“Tai nạn, hoặc là bị giết.” Giản Tĩnh nói: “Em nghĩ thế nào?”Đồng Mạt Lị tránh ánh mắt của cô: “Em không biết.”Giản Tĩnh không nói gì, chỉ kiên nhẫn nhìn cô ta chăm chú.Bị người ta lẳng lặng nhìn chăm chú rất áp lực, Đồng Mạt Lị liên tục thoái nhượng, cuối cùng không nhịn được thanh minh: “Em cảm thấy chắc không phải cậu ấy tự sát đâu, em... em chỉ dọa cậu ấy thôi, sao có thể tự sát vì chuyện nhỏ như vậy được chứ?”Giản Tĩnh: “Em đã làm gì?”“Em dọa sẽ mách giáo viên chuyện cậu ấy yêu sớm. Chuyện này có gì to tát đâu, bình thường thành tích của cậu ấy rất tốt, giáo viên sẽ không mắng cậu ấy.” Đồng Mạt Lị thanh minh cho mình: “Mà em cũng chưa nói với ai cả, có giỏi thì đừng yêu đương chứ, chia tay không phải xong chuyện à?”Giản Tĩnh bật cười, ra vẻ nhiều chuyện hỏi: “Bạn ấy yêu ai? Lớp trưởng lớp các em à?”Đồng Mạt Lị ra vẻ thần bí lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nhìn Miêu Đồng cứ như con gái ngoan, vừa biết múa ba lê vừa biết đánh đàn, nhưng bạn trai cậu ấy... là người xã hội.”“Côn đồ à?”“Không phải, là kiểu người lớn trưởng thành rồi ý.” Đồng Mạt Lị nói: “Lúc em đi tìm chị họ vào kỳ nghỉ đông có thấy cậu ấy từ nhà một người đàn ông đi ra, em còn... chụp ảnh lại.”Cô ta thoáng im lặng, sau đó bất chợt bùng nổ như là cam chịu: “Em ghét cậu ấy, lần nào cũng thi tốt hơn em, mặc kệ em nỗ lực làm bài thế nào đều không vượt qua được. Chỉ cần em cãi nhau với Miêu Đồng thì các bạn chỉ giúp cậu ấy chứ không giúp em. Em ghét cậu ấy chết đi được, ra vẻ hiền lành rộng lượng, còn nói không trách em, tha thứ cho em, ai cần cậu ấy tha thứ?”Giản Tĩnh im lặng nghe.“Em chỉ muốn hù dọa cậu ấy, để sau này cậu ấy đừng ra vẻ trước mặt em nữa, thực sự rất buồn nôn.”Trong khoảnh khắc, Đổng Mạt Lị phô bày toàn bộ sự ghen ghét và oán hận của mình. Nhưng đồng thời, cô ta lại ý thức được hành vi của mình không hợp lý, đành phải hết sức tìm cớ: “Chuyện mình làm còn sợ người khác nói hay sao? Nếu sợ bị người khác biết thì đừng làm.”Nhưng lý do như vậy chung quy vẫn đuối lý, ngay cả chính cô ta cũng không thể thuyết phục bản thân. Bị tâm lý hoảng sợ chiếm cứ, cô ta ngập ngừng nói: “Lại nói, em... em không phải sẽ mách cô thật, chỉ dọa cậu ấy thôi. Em không ngờ sẽ khiến cậu ấy tự sát, em thật sự không có ý đó.”Trên thực tế, ý đồ đen tối nhất của cô ta là khiến Miêu Đồng mất tinh thần, chính mình được tăng một thứ hạng.Đây là kỳ thi đại học, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, kém một điểm thôi là không biết cách mấy trăm người rồi. Giảm bớt một đối thủ cạnh tranh mạnh chắc chắn là có lợi không hại.Tử vong quá xa xôi, quá đáng sợ. Kết cục thảm khốc như vậy trực tiếp dọa cô ta sợ hãi.“Không phải em cố ý...” Cô gái mím chặt môi, nước mắt tuôn rơi: “Em biết sai rồi.”Sự vui sướng và mừng thầm khi được biết bí mật của người khác đã biến mất từ lâu. Cô ta muộn màng nhận ra, làm việc ác có thể mang đến lợi ích nhất thời, nhưng cái giá đổi lại là gánh chịu cảm giác lương tâm cắn dứt cả đời.Cô ta sợ.“Xin lỗi.” Đồng Mạt Lị lẩm bẩm nói: “Em không hề muốn như vậy.”Giản Tĩnh lại đưa một tờ giấy ăn tới, vỗ vai của cô ta.Càng tiếp xúc nhiều vụ án thì càng có thể thấy rõ lòng người phức tạp. Thân là thám tử thì cách đơn giản nhất là ít phán xét đạo đức, tập trung vào bản chất vụ án.“Lúc Miêu Đồng nhảy lầu tự tử, em đang ở đâu?” Cô hỏi.Đồng Mạt Lị lại nhẹ nhàng thở hắt ra: “Em ở phòng y tế.”“Em bị ốm à?”“Đến ngày ạ.” Đồng Mạt Lị nói: “Em đau bụng quá nên xin giáo viên viết giấy phép cho em, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.”“Mấy giờ?”“Lúc đấy mới bắt đầu tiết thứ hai không lâu.”Giản Tĩnh gật đầu, bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Chị không ngờ Miêu Đồng yêu người bên ngoài, sao chị lại nghe nói là lớp trưởng của các em?”“Lớp trưởng? Không thể nào.” Cảm xúc của Đồng Mạt Lị dần dần ổn định: “Lớp trưởng rất kiêu ngạo, nghe nói trong nhà có người làm quan chức, tóm lại rất là đáng gờm. Giáo viên đều khách sáo với cậu ta, quan hệ của cậu ta và Miêu Đồng cũng không tốt.”“Tại sao?”“Lúc tranh cử lớp trưởng, hai người có số phiếu bằng nhau, cuối cùng cô Trần bảo là để bạn nam vất vả một chút, sau này chịu khó làm nhiều việc hơn, quyết định để Ô Cẩm Trình làm lớp trưởng. Miêu Đồng vẫn luôn không phục, cảm thấy cô giáo thiên vị, cho nên sau đó cậu ta lại tranh cử vị trí đoàn thanh niên, kết quả lại là lớp trưởng được chọn.”Đồng Mạt Lị không có chức gì trong lớp, là kiểu học sinh chuyên tâm học hành. Vậy nên cô ta khá thờ ơ với việc cạnh tranh chức vị, đánh giá khách quan hơn những chuyện trước đó nhiều.Giản Tĩnh nổi lên hứng thú: “Đáng gờm thế cơ à?”Đồng Mạt Lị lộ vẻ khinh thường: “Cậu ta làm lớp trưởng cũng chẳng ra sao, thỉnh thoảng còn thiên vị nữa. Rõ ràng hai người đều nói chuyện riêng mà cậu ta chỉ ghi tên bạn bình thường không để ý tới cậu ta, mà người lúc nào cũng 'lớp trưởng dài lớp trưởng ngắn' thì cậu ta không ghi.”“Tháng trước làm vệ sinh, đến lượt Quý Vân Vân và Vương Minh đổ rác, buổi tối không đổ nên bị trừ điểm, cậu ta một mực nói là lỗi của Quý Vân Vân. Còn không phải vì ngày nào Vương Minh cũng mang đồ ăn vặt với đồ uống cho cậu ta à? Tưởng mọi người mù hết hay sao?”“Thì ra là thế, chị thấy cậu đó có dáng thư sinh, còn tưởng cậu ta được lòng các bạn nữ lắm.” Giản Tĩnh thăm dò.Đồng Mạt Lị bà cụ non nói: “Cậu ta quá ngấy.”Giản Tĩnh cười phá lên.“Vậy ai là người được yêu thích nhất trong lớp các em?”“Con gái thì là Miêu Đồng, Quý Vân Vân cũng khá lắm, cậu ấy rất... chính nghĩa.” Biểu cảm của Đồng Mạt Lị có chút phức tạp: “Con trai... thì...” “Con trai thì là ai?”Đồng Mạt Lị mất tự nhiên nói ra một cái tên.Giản Tĩnh hiểu rõ, bài trừ mấy suy đoán về tranh chấp tình cảm.Tiếng chuông báo giờ tan học vang lên.Đồng Mạt Lị như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn xung quanh hỏi: “Thư viện...”“Không còn xa, để chị tự đi là được.” Giản Tĩnh nói: “Cảm ơn em đã dẫn đường, mau về làm bài tập đi.”Đồng Mạt Lị gật đầu, lưỡng lự đứng dậy, muốn nói lại thôi.“Miêu Đồng...” Cô ta cắn môi, khó khăn hỏi: “Tự sát thật ạ?”“Bây giờ còn chưa rõ, nhưng kiểu gì cũng sẽ biết thôi.”Quý Phong đến thăm hỏi ba mẹ của Miêu Đồng, kiểm tra di vật của cô gái.Anh phát hiện ra một số món quà khá đắt tiền nhưng không phải do ba mẹ mua cho cô ấy. Chụp ảnh lại hỏi cô Giản, cô nói là chìa khóa của Tiffany, mở cánh cửa tâm hồn gì đó.Còn nói bạn trai của Miêu Đồng là người trong xã hội, Đồng Mạt Lị đã cung cấp địa chỉ nhà anh ta,Thông qua kiểm chứng, biết được người kia đã hai mươi tư tuổi, là nhân viên của công ty mạng. Trường học không cho phép người ngoài ra vào nên anh ta không liên quan đến cái chết của Miêu Đồng.Quý Phong còn xuất ra hình ảnh camera giám sát, xác nhận lời khai của Đồng Mạt Lị.Đồng Mạt Lị từ phòng y tế đi ra trực tiếp về ký túc xá, mãi đến khi tiết học thứ hai kết thúc cũng không ra ngoài.Giản Tĩnh: ‘Tôi đã đến ký túc xá xem qua, toàn bộ được lắp cửa sổ chống trộm, không có khả năng nhảy cửa sổ ra ngoài, Đồng Mạt Lị không có thời gian gây án’Quý Phong: ‘Còn cậu học sinh nam kia thì sao?’Giản Tĩnh: ‘Đang hỏi.’Cách cô tìm lớp trưởng Ô rất đơn giản thô bạo, trực tiếp bảo Quý Vân Vân chuyển lời, nhân tiết hoạt động lớp cuối cùng đưa người đến góc thư viện.Lớp trưởng Ô nghi hoặc nhìn Giản Tĩnh: “Chị tìm tôi có việc?”“Tôi có mấy câu hỏi nhỏ, chắc cậu không ngại trả lời đâu.” Giản Tĩnh ý bảo Quý Vân Vân ra ngoài thông khí, đơn độc hỏi cậu ta: “Cậu là người thông minh, cũng đủ mười tám tuổi rồi, vậy tôi hỏi thẳng nhé.”Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cậu ta: “Cậu ở đâu lúc Miêu Đồng nhảy lầu?” Không đợi cậu ta trả lời, cô lập tức nói: “Tôi biết cậu không ở phòng học.”Thái độ gây hấn như vậy khiến lớp trưởng Ô bối rối một lúc.Cậu ta ngây ra: “À... chắc là tôi ở gần thư viện... Làm sao vậy?”“Nói tôi nghe những việc cậu làm trong tiết học đó đi.” Cô nhếch môi, gương mặt không nghiêm trang như đang thẩm vấn, mà như là đang vui vẻ tâm sự với fan bình thường vậy.Lớp trưởng Ô mím môi: “Lúc đó là tiết thể dục, một số bạn học đều ở trong lớp tự học, nhưng thầy giáo nói tốt nhất đừng chỉ ru rú trong lớp cho ngột ngạt, phải thường xuyên ra ngoài vận động. Vậy nên có mấy bạn nam nói muốn ra ngoài chơi bóng, sau đó tôi theo bọn họ qua sân vận động mượn đồ.”“Cậu cũng đi chơi bóng?”“Không phải, trường học có quy định, muốn mượn đồ dùng thì cần lớp trưởng các lớp đến đăng ký đề phòng tổn hại mất mát.”Giản Tĩnh khó hiểu: “Không phải đều do cán bộ thể dục làm à?”“Lúc trước là cán bộ thể dục làm, nhưng thường xuyên phát sinh tình huống làm mất đồ còn không trả nên đổi thành lớp trưởng.”“Sau đó thì sao?”“Tôi giúp mọi người mượn bóng rổ, cầu lông và quả cầu, rồi định tìm một chỗ ngồi đọc sách một lát, chờ đến gần hết tiết thì đi thu lại.” Lớp trưởng Ô nói: “Phòng học quá xa nên tôi muốn đến thư viện, kết quả là còn chưa đến nơi đã thấy một đám người chạy xuống tầng, tôi sợ có người bị thương nên quyết định cùng đi theo xem sao, ai ngờ…”Giản Tĩnh suy nghĩ một lúc, hỏi: “Cậu và Miêu Đồng có thân không?”“Không thân lắm.”“Trước khi cô ấy chết có biểu hiện gì bất thường không?”“Tôi không chú ý lắm, chỉ biết kỳ thi thử lần hai và lần ba cậu ấy thi không được tốt lắm.” Cậu ta bình tĩnh trả lời: “Chắc là chịu áp lực hơi lớn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận