Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 126

Chương 126

Năm mươi phút đồng hồ kể từ lúc bắt đầu, lần đầu tiên Giản Tĩnh và Tào Ngự chia nhau xuất hiện trở lại. Mấy người kia có ai không là người có lòng dạ thâm sâu, sao lại không nhận ra sự mờ ám ở đây chứ? Nhưng không ai nói gì cả.Giản Tĩnh thương lượng kỹ càng: “Phải phối hợp với súng, dù thế nào cũng phải thử một chút, đây là điều kì quái đầu tiên chúng ta gặp phải, phải thăm dò rõ ràng xem tình huống thế nào.” Cô vừa cười vừa nói thêm: “Mặc dù đã lục soát qua phòng làm việc, nhưng nói không chừng lát nữa phải đối chiếu lại đầu mối, đến lúc đó lại phải dọn dẹp, đúng là phiền toái mà.”Tào Ngự lại nói: “Cô Giản, lúc nãy cô không va chạm chính diện với nó, vật này có tốc độ rất nhanh, chúng ta chỉ tìm được một khẩu súng và năm viên đạn chưa dùng qua.”“Chuyện này tốt hay không thì tôi phải thử trước một chút mới biết, nếu không được thì chúng ta bàn bạc tiếp.” Giản Tĩnh cũng nói lời nhỏ nhẹ, nhưng bên trong nó tự có sự tỉnh táo và chắc chắn.Ánh mắt Tào Ngự khẽ lay động, nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn. Anh ta lớn tuổi, việc ra tay theo ý cô cũng không sao, nhưng những chuyện liên quan tới bố trí đều là sắp xếp của anh ta: “Nếu thật như vậy thì sao? Có hơi mạo hiểm.”Coco đảo tròng mắt, hỏi: “Cô Giản, cô có nắm chắc không?”“Thử xem một chút đi.” Giản Tĩnh bắt đầu sắp xếp: “Cũng không có gì khó khăn, đưa đèn pin với súng cho tôi, các người tránh đằng sau cửa, một người giúp tôi mở cửa là được.”Nói đến mức này, Tào Ngự cũng không thể phản bác được nữa, chỉ có thể ngầm chấp nhận.Tay phải của Giản Tĩnh cầm súng, tay trái cầm đèn pin, cổ tay bên tay trái cụp dưới khớp vai của tay phải, hai tay trái phải áp sát, tựa vào nhau, hết sức ổn định. Đèn pin được trang bị là đèn pin chiến thuật, chốt mở điện ở chóp đỉnh trên phần đuôi, ngón cái chỉ cần ấn một chút là có thể bật lên tắt đi.Đây là thủ pháp kinh điển của Harris Grip, thích hợp bắn trong hoàn cảnh ánh sáng yếu.“Mở cửa.” Cô né người, nhắm ngay khe cửa.Giang Bạch Diễm vặn tay nắm cửa, chậm rãi kéo cánh cửa ra.Trong hoàn cảnh không ánh sáng, phía trong căn phòng không có động tĩnh gì.Giản Tĩnh nín thở tập trung suy nghĩ, chợt bật sáng đèn pin, chùm ánh sáng đột nhiên bắn ra, không tới một giây sau thì có một cái bóng máu thịt be bét nhào về phía cô.Đối mặt trực diện với một quái vật có tốc độ cực nhanh như vậy đúng là kinh khủng, thật sự kinh khủng.Một thoáng ngay lúc đó, tiếng tim đập vang lên như đánh trống, hô hấp thế mà khựng lại. Thứ người muốn áp chế không chỉ là sợ hãi trong lòng, càng nhiều hơn chính là bản năng muốn vượt qua chính mình.Giản Tĩnh cũng không dùng thẻ ngắm, chỉ dùng thẻ giữ trọng tâm, tinh thần khẽ chìm xuống, cơ năng sinh lý giữ ở trạng thái bình thường.Sau đó, đè cò súng xuống.Đoàng, đoàng, đoàng, ba phát súng.Sau ba đợt nổ súng, quái vật đã chạy nhanh tới trước mắt.Giang Bạch Diễm nhanh chân chặn cửa kịp thời.Sau khi phát sóng.Khách quý trong hiện trường không cách nào bắt được dấu vết của đạn, ánh sáng vừa mờ vừa yếu, căn bản không thể thấy rõ có trúng hay không. Nhưng người xem thế nhưng lại có góc nhìn của đấng toàn năng.Giản Tĩnh vừa nổ súng, màn ảnh bên trên lập tức chia ra làm đôi, chia ra mô phỏng mặt tiếp xúc chịu tác động qua lại của NPC.Trên đường ranh màu xanh của quái vật xuất hiện ba điềm đỏ, hai vết ở trên thân thể, một cái lướt qua đầu, rõ ràng không còn cái nào khác.Bình luận 1: ‘Trâu bò! Đây là cái kỹ thuật gì vậy?’Bình luận 2: ‘Đù, chuyện này mà lại là thật à, không phải toàn bộ hình ảnh đều lấy từ trên mạng chứ?’Bình luận 3: ‘Quá tốt! Đúng là kiệt tác!’Bình luận 4: ‘Ba phát trúng hết?’Bình luận 5: ‘Đáng tiếc không nổ đầu.’Bình luận 6: ‘Nói đến vỡ đầu thì chắc chắn là chưa qua thật, bắn vào đầu nào có dễ dàng như vậy.’Bình luận 7: ‘Chính thế, hai trong ba phát của cô em kia đã quá là trâu rồi, đúng là đỉnh cao!’Bình luận 8: ‘Ngừng ngắm cũng đã khó bắnbắn rồi, đừng nói là di chuyển, tốc độ di chuyển lại còn nhanh như vậy.’Bình luận 9: ‘Trong hoàn cảnh ánh sáng yếu lại càng khó hơn.’Bình luận 10: ‘...Ách, bị những lời phân tích chuyên nghiệp trước mắt dọa đến mức không dám nói lời nào, đây là cuộc tuyển chọn mà tôi quen hay sao?’Bình luận 11: ‘Run lẩy bẩy, mặt đầy mơ hồ.’Bình luận 12: ‘Cho nên, chính là chị gái trâu X nói nhiều?’“Nhìn rất giống đã bắn trúng.” Giản Tĩnh vẫn còn chưa tự mình xem rõ ràng, ngày thường cô hay luyện tập trong câu lạc bộ, mặc dù thành tích cũng không tệ lắm nhưng có thể ‘thực chiến’ như vậy thì đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng cũng không nắm chắc.Giang Bạch Diễm do dự một chút, mở hé ra một cái kẽ hở, nhoài người vào bên trong nhìn ngó.Cách đó khoảng một bước, có vật gì đó đang phát ra tiếng kêu gào cổ quái.Lúc này cậu ấy mới mở cửa ra.Giản Tĩnh bật đèn pin lên, nương theo mặt đất nhìn thấy một bãi thịt vụn đang ngọ nguậy. Một lát sau, cô ngồi chồm hổm xuống chọc chọc, cảm giác thô ráp rất chân thực, gạt qua gạt lại tìm ra một miếng thẻ bài bằng sắt.Số thứ tự: 011Sau lưng là một hoa văn cổ quái.Cô tháo miếng thẻ bài xuống, ném vào trong túi đeo lưng.Trịnh Khả Yên mở hộc tủ ra, tìm được túi đeo lưng mới, bên trong có một cái đèn pin.Hàn Bạc và Coco bắt đầu lật thi thể của bác sĩ lên, từ trong túi áo blouse màu trắng tìm được một cái chìa khóa lớn, nhìn qua thì chắc là chìa khóa mở khóa sắt kia ra.Bọn họ rất hưng phấn chạy ra ngoài thử nghiệm, quả nhiên mở được cửa ra.Hành lang tầng lầu bên kia đã được thông suốt.Mọi chuyện tiến triển thuận lợi, tâm trạng của mọi người đương nhiên cũng không tệ. Hàn Bạc vứt bỏ sự khó chịu lúc trước nhưng cũng không căm ghét, hỏi ngược lại Giản Tĩnh: “Tác giả Giản, cô bắn súng rất chính xác, từng luyện qua à?”Tào Ngự cũng cười ha hả: “Đúng vậy, trước đấy chẳng nhìn ra được chút nào đấy.”Giản Tĩnh như thể chẳng ý thức được gì cả: “Vì viết sách nên từng tập nhưng không hiểu lắm. Súng này cũng không giống với súng tôi dùng để luyện tập, cây súng này vừa nặng lại vừa to, không phù hợp với tay tôi...” Cô lắc đầu một cái rồi tổng kết: “Lần này là do may mắn.”Tuy cô nói thế, nhưng những người khác chắc chắn sẽ không qua loa một chút như vậy.Tham gia cuộc tuyển chọn đương nhiên là để kiếm tiền, nhưng cũng không chỉ kiếm tiền không, thứ càng cần hơn chính là kiếm nhân khí.Mà các cuộc thi khác nhau không có cùng điểm bộc phát, cuộc thi ẩm thực thể hiện tình thương, tài năng nấu nướng, thi du lịch thì khoe thân hình, khoe bản lĩnh, các show hẹn hò thể hiện khả năng nói năng, quan niệm.Những cuộc thi như quỷ phòng thì có hai điểm sáng lớn nhất: Trí khôn và dũng khí.Đòn ruột của Tào Ngự chính là trí khôn, Trịnh Khả Yên là xinh đẹp và nỗ lực – cũng chính là dù tôi rất sợ thế nhưng tôi nguyện hy sinh vì đoàn đội, Hàn Bạc đảm đương phần dũng cảm, Coco thoạt nhìn vậy nhưng lại có can đảm kết hợp với xinh đẹp.Nhưng Giản Tĩnh thì sao?Vừa viết được trinh thám, vừa có thể chửi nhau, dáng dấp còn đẹp, đúng là có chút quá đáng.Ở cùng một chỗ với cô, không có cách nào nổi bật, vậy còn chơi cái gì?Các khách mời cũng ý thức được vấn đề, cho nên không hẹn mà cùng lựa chọn chia quân ra.“Nơi này quá lớn, chúng ta chia nhau ra đi.”“Đúng, không nên lãng phí thời gian quá.”“Có ba cái đèn pin, chia làm ba tổ là quá ổn.”Họp thành các đội nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng.Tào Ngự với Coco vốn dĩ đã quen, tuổi tác cách nhau khá nhiều, tự tạo thành một tổ chú cháu hai người có trí khôn lại còn can đảm.Hàn Bạc chủ động họp thành đội cùng với Trịnh Khả Yên, đầu tiên là chị ta không bằng Giản Tĩnh, sẽ không bị làm nền cho chị ta thêm nổi, thứ hai, Trịnh Khả Yên dù sao cũng là đại hoa, độ đề tài siêu cao, hai người chỉ kém nhau năm sáu tuổi, xào một câu chuyện tình chị em cũng ổn. Giang Bạch Diễm không chọn cũng không cần chọn, lập tức đi theo Giản Tĩnh.Hai bên hành lang có mấy hàng phòng, đều là phòng phẫu thuật, phòng kiểm tra, phòng quan sát gì đó. Hai tổ khác không biết là vô tình hay cố ý, chia nhau đi vào căn phòng đầu tiên ở hai bên.Bọn người Giản Tĩnh liền bị dư lại.“Chúng ta đi nhà vệ sinh cũng tốt.” Cô không thấy có vấn đề gì, xoay người lộn trở lại phòng vệ sinh bên cạnh phòng làm việc.Sau khi phát hình.Bình luận 1: ‘Đây là tình huống gì, chia ba tổ? Không sợ chết sao?’Bình luận 2: ‘Ách, ba tổ hợp trai gái? Có điểm là lạ.’Bình luận 3: ‘Cô Giản quá nổi bật, bất lợi cho sự hài hòa trong tổ đội.’Bình luận 4: ‘Đúng là như thế, đoàn đội chú trọng phân công hợp tác, chói lọi quá rất phiền toái.’Bình luận 5: Sao mấy người lại thấy không thể hài hòa cơ chứ? Hiện trường rộng chia nhau ra không phải điều rất bình thường hay sao?’Mùi trong phòng vệ sinh rất khó gửi.Giản Tĩnh vừa dò đường, vừa nắm lấy microphone, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cậu đã nghĩ đến từ sớm rồi không?”Giang Bạch Diễm ghé sát tai cô nói nhỏ: “Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền.”(*) trích vế sau, cả câu “谨慎能捕千秋蝉,小心驶得万年船”: nghĩa là người cẩn thận có thể bắt được con ve sầu khó bắt, người thận trọng có thể lái con thuyền ngàn năm.Giản Tĩnh không nhịn được quay đầu nhìn anh ta một cái.Giang Bạch Diễm cong mắt lên, hiến tặng một nụ cười khôn khéo vô tội.Cô lắc đầu, trong lòng không phải không phục.Mấy phút trước, cô mới vừa hiểu rõ chỗ thông minh của Bạch Giang Diễm: Cuộc thi nhà quỷ chỉ có điểm sáng ở trí khôn và dũng khí hay sao? Không không không, còn có gan nhỏ nữa.Có người muốn nổi bật đương nhiên có người phải làm nền. Lúc thu số đầu tiên, [Trò chơi cút bắt] còn chưa có giải thưởng gì, Giang Bạch Diễm chỉ là một nam tài tử tương đối bạo mà thôi, khó mà tranh giải được.Nhưng nếu làm một người bình thường, bị chèn ép không có phân cảnh mấy – cứ nhìn người được nhất số đầu tiên Hàn Bạc – thì chẳng bằng làm một con quỷ nhát gan để người khác khắc sâu ấn tượng.Cậu ấy có thể làm nổi bật lên sự tốt đẹp của người khác, đồng thời cũng chẳng có ai làm khó cậu ấy. Mà điều hay nhất chính là, mặc kệ sau này các khách mời có thành dạng gì, dù là lợi hại đến cái cấp độ như Giản Tĩnh thì cậu ấy cũng có thể coi như đã tạo ra một CP. Nhất là bây giờ mọi người không ai muốn kết hợp thành đội với Giản Tĩnh, cậu ấy chủ động ‘hy sinh’, cũng thu được thiện cảm rất lớn.Tôi nhát gan, tôi sợ ai chứ, còn ai có thể nhát gan hơn cả tôi nữa hay sao?Thật sự có thì đó cũng là kẻ ngu ngốc, chỉ biết làm nổi bật sự dũng cảm của anh ta – dũng cảm của quỷ nhát gan so với sự dũng cảm của dũng sĩ có thể còn đáng tiền hơn.Đây mới gọi là bất bại.Đúng là một con quỷ nhỏ nhanh trí.Giang Bạch Diễm tựa hồ hiểu được sự oán thầm của cô, nụ cười càng ngọt càng ngoan hơn, giọng cũng rất đứng đắn: “Chỗ này hình như không có gì cả.”Chùm tia sáng rơi xuống, tình huống bên trong phòng vệ sinh được thu gọn vào tầm mắt.Một bên là ba cái bồn đi tiểu, một bên là bốn bệ xí xổm, gạch sứ màu trắng vàng ố, gương bị che lấp bởi một tầng bụi bẩn màu xám tro, không cách nào thấy rõ ảnh ngược.Thịt vụn và máu còn sót lại trên mặt đất, cực kỳ buồn nôn.Giản Tĩnh nói: “Cậu còn nhớ cái sổ ghi chép nhỏ chúng ta lấy được không?”“Cái có hình Helen nhỏ đó?” Trí nhớ của Giang Bạch Diễm rất tốt.Cô nói: “Đúng, đó là đầu mối vô cùng rõ ràng, anh ta đã ý thức được sự không đúng của cái bệnh viện này, nhất định sẽ nghĩ cách điều tra.”Giang Bạch Diễm hỏi: “Tại sao không phải tùy tiện ghi chép một chút?”“Phía sau sổ ghi chép nhỏ đó còn có một cái logo màu xanh và vàng, đây là huy hiệu cảnh sát của Bản Châu.” Giản Tĩnh nói. “Còn nữa, trang cuối cùng của quyển sổ ghi chép còn kẹp một tờ báo, trên đó viết cảnh sát nhận được báo án nói có người mất tích, kết quả gặp phải cảnh công xưởng nổ, nhiều người trọng thương. Mà điều bệnh nhân này đề cập tới đầu tiên là trong vụ nổ này anh ta bị tổn thương phổi, có lẽ tình huống vô cùng nghiêm trọng, những bệnh viện khác không còn cách nào chữa nổi nên mới đến đây thử vận khí một chút.”Giang Bạch Diễm phối hợp hết sức hoàn hảo: “Anh ta là cảnh sát.”Cô gật đầu: “Nhưng trong phòng bệnh không có đồ gì đáng để chú ý, đối với một cảnh sát đã bắt đầu nghi ngờ mà nói thì thực sự không hợp tình hợp lý.”“Anh ta sợ bị bác sĩ y tá phát hiện tự khắc có nguy hiểm nên mới giấu hết những thứ điều tra được?” Giang Bạch Diễm nói. “Vậy tại sao sổ ghi chép vẫn còn ở đó?”“Còn trang cuối cùng chưa viết xong.” Cô nhắc nhở: “Cậu nhớ lại những thứ dưới gầm giường một chút đi.”Giang Bạch Diễm hít một hơi lạnh.Giản Tĩnh đẩy cửa gian bên cạnh ra, đẩy từng chiếc nắp bồn cầu lên.Không có, không có, cũng không có.Giang Bạch Diễm lại vô cùng ủng hộ cô: “Phòng bệnh sẽ bị y tá lật tung, phòng làm việc như vậy không vào được, hành lang có ổ khóa sắt, muốn giấu thứ gì chỉ có thể tới nhà vệ sinh.”Giản Tĩnh nói: “Có lẽ tôi đoán sai rồi.”“Tìm rồi nói sau.” Giang Bạch Diễm gõ gõ lên tường bên cạnh, cuối cùng nhắm ngay trần nhà: “Phía trên này có một khoảng không gian.”Giản Tĩnh thử đạp lên nắp bồn cầu, duỗi thẳng cánh tay với lên.Còn thiếu 10 cm nữa.Giang Bạch Diễm chặn lại, nói: “Để tôi, để tôi.”“Cẩn thận, bồn cầu có hơi nứt rồi.” Giản Tĩnh không hề cậy mạnh, dặn dò: “Đừng có đạp lên đoạn giữa, nếu không...”“Gần đây tôi đã gầy đi bảy, tám cân, còn chưa tới một trăm cân[1], không có vấn đề gì.” Giang Bạch Diễm vô cùng có lòng tin, lanh lẹ leo lên, ngón tay chống lên trần nhà, nhẹ nhàng đẩy lên một cái.[1] Một cân của Trung Quốc bằng 500gram của Việt NamGiản Tĩnh điều chỉnh nguồn sáng, mơ hồ nhìn thấy một đường ranh: “Bên trái.”Giang Bạch Diễm đưa tay vào bên trong mò, đầu ngón tay chạm được đến cái gì đó, vội vàng lấy xuống.Đó là một cái bọc dùng báo và nilon quấn chặt, mở ra nhìn một cái, quá tốt, là mấy tấm hình và một cây súng lục.“Tốt lắm.” Giản Tĩnh tinh thần phấn chấn, khen cậu ấy: “Goodboy.”Giang Bạch Diễm hơi sửng sốt, nhìn cô một chút, chậm rãi cất tiếng: “Cô Tĩnh Tĩnh, tôi cũng không phải là trẻ con.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận