Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 148
Giản Tĩnh không ở trong bệnh viện lâu. Sau khi thăm Quý Phong xong, cô lái xe đến thẳng nhà Khang Mộ Thành.Suy đoán lúc trước đã được chứng thực. Giản Tĩnh nắm rất rõ bày trí của nhà họ Khang, vừa vào cửa đã biết nên để giày ở đâu, nhà vệ sinh nằm ở chỗ nào. Trí nhớ cơ bắp còn sâu sắc hơn trí nhớ của não.Dì Vương chào hỏi cô: "Tĩnh Tĩnh, lâu lắm rồi không thấy con đến nhỉ.""Dì Vương." Thậm chí cô còn gọi đúng tên người giúp việc, cười nói: "Trông dì chẳng khác chút nào ha.""Ối chà, con còn hoạt bát hơn hồi nhỏ nữa." Dì Vương cười tủm tỉm, nói: "Mộ Thành gọi điện thoại về, bảo tối nay con sẽ tới ăn cơm, dì đã đặc biệt làm những món mà con thích ăn rồi đó, nhớ ăn nhiều một chút nha."Giản Tĩnh nói: "Cảm ơn dì ạ."Dì Vương mặt mày hớn hở đi nấu cơm.Chẳng bao lâu sau, Khang Mộ Thành tan ca trước giờ, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Sau khi hàn huyên đôi câu một chút, anh gọi cô vào phòng làm việc để nói kỹ hơn. Vẻ mặt anh nặng nề, trông có vẻ tâm sự đầy bụng, mấy lần tỏ ra muốn nói lại thôi.Trái lại, vào lúc này, Giản Tĩnh thể hiện kinh nghiệm hơn một năm qua, cô nói với vẻ bình tĩnh: "Tổng giám đốc Khang, anh cứ nói đi, đừng lo lắng cho em."Song, Khang Mộ Thành vẫn không thả lỏng, trái lại còn khẽ thở dài: "Anh thật sự không muốn nói chuyện này cho em biết.""Vì sao?""Với em mà nói, đây không phải kí ức vui vẻ gì. Tĩnh Tĩnh à, khó khăn lắm em mới quên được, anh không hy vọng em lại giẫm lên vết xe đổ." Anh chậm rãi nói: "Anh rất lấy làm tiếc về việc Quý Phong bị thương, nhưng đây không phải chuyện em có thể giải quyết đâu, vẫn nên giao cho cảnh sát xử lý thì hơn."Giản Tĩnh đột nhiên im bặt.Thì ra, không phải vì xuyên không mà cô quên mất, mà ngay từ đầu cô đã quên sạch rồi. Nhưng dù vậy, ý định của cô vẫn không hề thay đổi chút nào."Anh ta sẽ không bỏ qua cho em chỉ vì em đã quên mọi việc rồi đâu." Cô nói.Khang Mộ Thành đáp: "Cảnh sát sẽ bảo vệ em, anh có thể xin lệnh bảo vệ em."Giản Tĩnh lắc đầu, nói với vẻ khẩn thiết: "Bọn họ không thể bảo vệ em cả đời, nhưng anh ta có thể trốn thật lâu, lâu đến khi nào bên cạnh em không còn ai nữa mới thôi.""Anh hiểu suy nghĩ của em." Khang Mộ Thành cũng đưa ra lý do đanh thép: "Anh thừa nhận, trong một năm nay, em đã thay đổi rất nhiều. Em dũng cảm hơn, tự tin hơn, cũng có sức chịu đựng hơn. Nhưng mà Tĩnh Tĩnh à, chuyện xảy ra với mình hoàn toàn khác chuyện đã xảy ra với người khác. Em đã từng trải qua cảnh ngộ quá bất hạnh, anh không thể trơ mắt nhìn em quay lại trạng thái như thế một lần nữa được."Giản Tĩnh thở sâu: "Dù em vô cùng muốn biết, anh cũng không bằng lòng nói cho em ư?"Anh trả lời: "Đúng vậy, anh không muốn nói cho em."Không khí bỗng chốc lặng thinh.Giản Tĩnh mím môi, kìm nén cảm xúc nôn nóng và bất lực trào lên dưới đáy lòng, yên lặng hít sâu hai lần.Cô không muốn cãi nhau với Khang Mộ Thành, tranh chấp không có ý nghĩa gì cả."Nếu…" Cô thở ra từ từ, ép biểu cảm của mình trở nên hòa hoãn: "Nếu anh thật sự không muốn nói cho em thì em sẽ không ép anh. Tổng giám đốc Khang, em từng nói với anh Anh Kiệt rằng, dẫu có thế nào, em cũng sẽ không ghét anh. Anh đối xử với em rất tốt, nên không sao, anh không muốn nói thì đừng nói."Khang Mộ Thành không ngờ sẽ nghe được lời nói như thế. Anh hơi hoảng hốt, nỗi lòng phức tạp, cảm xúc không tên nấn ná trong lòng, không trút lòng được, nhưng cũng chẳng nuốt trôi.Anh hơi khó chịu, nhưng lại hiếm khi cạn lời.Giản Tĩnh đã khôi phục như thường, cô nói: "Em không ép anh, nhưng cũng không muốn lừa anh. Anh làm chuyện anh muốn làm thì em cũng thế.""Haizz." Anh thở dài thườn thượt, tựa vào ghế da, mặt mày có vẻ uể oải: "Tĩnh Tĩnh, em không tin anh nữa à?"Giản Tĩnh hỏi lại: "Tổng giám đốc Khang, anh biết sự thật của cả vụ việc này thật à?"Khang Mộ Thành khựng lại."Nếu như anh biết rõ kiểu hành động của anh ta thì anh sẽ không chỉ thăng cấp hệ thống bảo an giúp em như thế thôi đâu." Suy nghĩ của Giản Tĩnh rất rõ ràng, cô bình tĩnh tự thuật: "Anh chỉ biết em đã xảy ra chuyện, đưa em đến bệnh viện điều trị mà không biết rõ đã có chuyện gì xảy ra, đúng không?"Cô nói: "Anh hiểu em, nhưng chính em cũng hiểu anh. Anh ta không phải đối thủ mà anh nắm rõ, anh hoàn toàn không hiểu những phần tử nguy hiểm như anh ta đang nghĩ gì đâu.""Em đã biết anh ta rất nguy hiểm rồi…" Khang Mộ Thành nhăn mày, tốc độ nói nhanh hơn: "Vậy chẳng phải đó là người mà em - một cô gái bình thường - có thể đối phó, vì sao em còn muốn mạo hiểm? Anh không muốn em gặp chuyện không may, em đã hiểu chưa hả?"Giản Tĩnh hỏi vặn lại: "Anh cảm thấy chỉ cần em né tránh là sẽ không xảy ra chuyện không may ấy à?"Khang Mộ Thành nói: "Chí ít em không cần đối đầu thẳng mặt.""Yên tâm, em không đánh đấm một mình đâu, phải núp lùm bắn lén chứ." Cô buông lời bông đùa.Nhưng thái độ của Khang Mộ Thành vẫn không dịu lại, anh lời ít mà ý nhiều: "Em hiểu ý của anh thế nào mà."Giản Tĩnh đành phải nói: "Tổng giám đốc Khang, nếu cảnh sát có thể bắt được anh ta thì đã bắt được từ lâu rồi. Kết quả là cho đến giờ, vụ án của Lưu Bảo Phượng vẫn chưa có manh mối gì, bọn họ không bắt được anh ta đâu.""Bọn họ không bắt được, còn em thì bắt được hả?" Từ trước đến nay, Khang Mộ Thành vẫn luôn chủ trương cổ vũ cô, rất ít khi chất vấn thế này. Có thể thấy được, lúc này anh đã không rảnh bận tâm chuyện khác, không còn bình tĩnh như thường ngày."Ngày nào anh ta còn chưa đền tội thì ngày ấy, em vẫn đang sống trong mây đen. Nếu may mắn, em có thể trốn được ba, năm năm, còn đen đủi, ai biết lúc nào anh ta sẽ tới tìm em." Giản Tĩnh phản bác: "Muốn bắt được anh ta thì phải có em. Em muốn tìm về ký ức đã lãng quên, nhìn thấy bộ mặt chân thật của anh ta, đây mới là cách làm một mẻ, khỏe suốt đời."Khang Mộ Thành nghẹn lời.Ai chẳng biết đã nghĩ thì nghĩ cho trót, giải quyết triệt để, nhưng nói dễ hơn làm.Anh thở sâu, tỉnh táo lại rồi chậm rãi nói: "Em nói rất có lý, nhưng đây không phải công việc dễ dàng gì với em đâu. Phương pháp mà em gọi là chính xác nhất không có nghĩa đó là cách ít bị thiệt hại nhất."Giản Tĩnh im lặng, tỏ ra vô cùng kiên quyết."Nếu anh nói, em phải trả một cái giá rất đắt." Khang Mộ Thành nhìn chằm chằm mặt cô, thấp giọng nói: "Phải biến thành ác quỷ thì sao?"Cô nhíu mày, không hiểu ý anh: "Ác quỷ?""St.Angel quá xa xôi, ban đầu, anh không định đưa em tới nơi xa như thế để điều trị, nhưng em... lúc đó em trở nên rất nguy hiểm." Tuy đã qua nhiều năm, nhưng khi nhớ lại chuyện cũ, Khang Mộ Thành vẫn có thể cảm nhận rõ sự hoảng loạn và lo lắng khi đó, cảm thấy hệt như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim, tức ngực khó thở, mồ hôi lạnh ứa ra.Cuối cùng, anh nói ra một manh mối nhỏ: "Bác sĩ nói em từng bị thôi miên mạnh."Giản Tĩnh ngơ ngác: "Thôi miên?""Đây là lý do mà anh không đồng ý đấy." Anh nói: "Một khi bắt đầu, ai cũng không thể bảo vệ em, mặc kệ là anh hay Quý Phong đều như vậy."Cô có vẻ đăm chiêu.Thôi miên.Không sai, nếu là thôi miên thì có lẽ có thể giải thích rất nhiều nghi vấn."Trước khi xảy ra chuyện này, có lẽ tổng giám đốc Khang đã biết em rồi nhỉ, em là người như thế nào?" Cô hỏi một vấn đề không liên quan.Khang Mộ Thành nghĩ lại, trả lời: "Rất dịu dàng, ít nói, hơi hướng nội, nhưng thi thoảng cũng có can đảm kinh người. Ba mẹ em từng rất không tán thành việc em viết sách, thế là em cãi lộn ầm ĩ với họ, rời nhà trốn đi, ngồi ô tô đường dài đến Kim Ô tìm anh."Giản Tĩnh ngây ngẩn cả người.Anh không ý thức được lời nói của mình khiến người ta chấn động đến nhường nào, nhưng cô biết.Vì chuyện này cũng từng thật sự xảy ra ở thế giới kia.Ba mẹ xé toang cuốn truyện Bạch Miêu mà cô viết. Lúc đó, cô không nói một lời, hôm sau, cô im lặng không tiếng động rời nhà trốn đi. Nhưng ở thế giới ấy không có Kim Ô, cũng chẳng có Khang Mộ Thành, cô đành phải đi thư viện, đợi liên tục đến khi đóng cửa.Đến tối, trong thư viện rộng lớn nhường ấy không có một bóng người, cô không muốn về nhà, nhưng cũng không có chỗ để đi, lòng vừa uất ức vừa sợ hãi, ngồi co ro trong ghế khóc nửa buổi tối rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.Đợi đến sau nửa đêm, phòng đột nhiên sáng đèn, tiếng gọi sốt ruột của ba mẹ truyền đến.Cô nhìn họ với vẻ không thể tin nổi. Bọn họ lại không mắng, cũng chẳng đánh cô, chỉ nói: "Không sao là tốt rồi."Nói xong, ba mẹ vội vàng cảm ơn cảnh sát và nhân viên quản lý sách báo tăng ca đến hơn nửa đêm, cảm ơn họ đã bôn ba mở cửa, lời nói khẩn thiết, gần như có thể khiến người ta bật khóc.Cảnh sát và nhân viên quản lý đều là người tốt, vội vàng nói: "Đừng khách sáo, tìm được con trẻ là được rồi."Ba mẹ dẫn cô về nhà, nói với cô, điều kiện kinh tế gia đình bình thường, chỉ sợ không học nổi trường trung học tư nhân, yêu cầu của trường trung học trọng điểm trong thành phố lại quá cao, cô sẽ chịu áp lực lên lớp rất lớn."Ba mẹ không giúp được con, con chỉ có thể tự cố gắng thôi." Ba mẹ thường nói như thế.Khi đó, Giản Tĩnh không thể hiểu nỗi khổ trong lòng bọn họ, nhưng cô vẫn chọn tha thứ cho ba mẹ, không tiếp tục viết Bạch Miêu nữa, mà tập trung nghĩ đến chuyện học hành. Năm sau, trong kỳ thi lên trung học, cô giành được điểm khá, mãn nguyện trúng tuyển vào trường trung học trọng điểm."Sau đó thì sao?" Cô không khỏi truy vấn.Khang Mộ Thành nói: "Anh lập tức phát hoảng, đưa em về nhà, thuyết phục ba mẹ em, cuối cùng mời bọn họ ký tên trên hợp đồng."Giản Tĩnh nhoẻn miệng cười, trong lòng sóng gợn lăn tăn: À, thì ra hai thế giới bắt đầu phân nhánh từ đây.Hai Giản Tĩnh đi lên hai con đường khác nhau, nhưng các cô vẫn là cùng một người.Cô trầm tư một lát, nói: "Em hiểu, nhưng em vẫn kiên trì."Không khí vừa thả lỏng lại trở nên căng như dây dàn, kêu ong ong.Khang Mộ Thành há to miệng, như muốn nói gì đó, nhưng rồi anh lại nuốt vào, mím chặt môi. Anh rất ít khi nói chuyện với cô bằng nét mặt ấy, dù sau khi cô tự tử, anh cũng không bất ngờ như thế."Anh sợ em sẽ biến thành dáng vẻ đó lần nữa nhỉ, nhưng có lẽ không có chuyện đó nữa đâu." Giản Tĩnh nhẹ nhàng thở dài: "Tĩnh Tĩnh ấy đã chết rồi."Sắc mặt Khang Mộ Thành biến đổi: "Em nói gì cơ?""Lúc tự tử, cô ấy đã chết rồi." Giản Tĩnh nói: "Em là một Tĩnh Tĩnh khác."Anh cau chặt mày, quan sát cô một lượt từ trên xuống, cố gắng tiêu hóa quả bom khủng cô thả xuống. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng tìm ra một lời giải thích hợp lý: "Ý em là nhân cách khác à?"Giản Tĩnh không muốn giải thích tình hình thực tế, vui vẻ gật đầu: "Có thể nói vậy đấy."Khang Mộ Thành nói: "Thảo nào."Anh hiểu rất ít về tâm lý học, cũng chỉ mới nghe loáng thoáng về nhân cách gì đó, nhưng cô đã từng bị thôi miên, cũng từng trải qua thời khắc sinh tử khi tự tử, trạng thái tâm lý bị biến đổi cũng là bình thường.Mà anh tin cách nói này, vì những điều mà anh tận mắt chứng kiến suốt một năm qua.Cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng xét về căn bản, cô cũng không biến thành một người khác."Không ai có thể bảo vệ em, em sẽ tự bảo vệ bản thân em." Giản Tĩnh một câu hai nghĩa: "Nói cho em biết đi."Thái độ Khang Mộ Thành dịu đi một cách rõ ràng, anh không nghiêm khắc nói lời từ chối nữa: "Để anh suy nghĩ một chút đã."Đương nhiên, Giản Tĩnh đồng ý.Cô ăn một bữa tối phong phú tại nhà họ Khang, dưới yêu cầu mãnh liệt của Khang Mộ Thành, cô ở lại nhà họ Khang một đêm. Theo lời dì Vương, phòng khách chính là căn phòng cô đã từng ở, mọi thứ vẫn được giữ y nguyên.Đương nhiên, đệm chăn đều là đệm chăn mới. Mấy năm trôi qua, chăn cũ đã không thể sử dụng từ lâu lắm rồi.Nhưng giá sách và bàn học đều có vết tích thời gian. Những cuốn sách trên giá đều là sách lưu hành nhiều năm trước, thời gian như đã đọng lại nơi đây vậy.Đáy lòng Giản Tĩnh trào dâng cảm giác hoài niệm lâu nay chưa có, tuy không nhớ chi tiết, nhưng cô cảm thấy rất chân thực.Cô tùy tay rút một quyển sách trên giá xuống, hăng say lật đọc.Cùng lúc đó, cách một bức tường.Khang Mộ Thành đang nói chuyện với người mẹ về nhà muộn của mình.Khác với những gia đình bình thường, hai mươi tuổi, Khang Luy đã sinh ra Khang Mộ Thành. Bà hoàn toàn không biết làm mẹ như thế nào. Có lúc, bà giống như một người chị. Có lúc, bà lại như một người sếp. Đôi khi, bà lại giống như một người bạn.Sau khi vượt qua thời thơ ấu vắng bóng ba, Khang Mộ Thành bị nuôi lớn trưởng thành một người con trai chăm sóc cho mẹ thay ba.Mà anh cũng là một người con cứng cỏi.Vậy nên, quan hệ giữa hai mẹ con họ không phải kiểu mẹ hiền con thảo bình thường, cũng không phải mẹ mạnh con yếu mà những người đàn bà thép thường gặp. Địa vị của hai người ngang hàng hơn.Nhưng, sau khi nghe sự thật, chủ tịch Khang khẽ chớp mắt, hỏi: "Tĩnh Tĩnh muốn biết chuyện trước kia, con thì không muốn nói cho con bé. Chuyện này đáng để con nửa đêm mất ngủ, đứng trên sân thượng ngẩn người à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận