Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 226

Chương 226

Đêm khuya vắng người, chiếc đèn áp tường cổ toả ra ánh sáng dịu nhẹ, lò sưởi hoạt động hết công suất, tỏa ra từng luồng gió ấm.Giản Tĩnh co chân rúc trong ghế, tóc ướt được hơi nóng hong khô, rũ xuống bên tai. Lâu ngày không được nhuộm lại, những sợi tóc màu xám tro dần chuyển sang màu đen, nhưng không hề xấu xí, trái lại trông càng tuỳ ý, tự nhiên hơn lúc trước.Sau vụ án Vương Thế, một bộ phận nào đó trên người cô đã thay đổi vĩnh viễn.Là cái gì chứ? Thỉnh thoảng Khang Mộ Thành tự hỏi mình như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được đầu mối.Dưới sự yên lặng của không gian, Giản Tĩnh tỉnh táo lại trước, hỏi một vấn đề cô chú ý khác: “Tổng Giám đốc Khang, Leo có từng nhắc đến vụ nguyền rủa nhà anh ấy không?”Khang Mộ Thành lập tức thu hồi suy nghĩ, khẽ gật đầu.Cô tò mò hỏi: “Leo nói thế nào?”Khang Mộ Thành thở dài, nói: “Cuộc hôn nhân bất hạnh không có tình yêu.”Khác với bệnh tâm thần dưới góc độ khoa học của George, Leo cho rằng, nguồn gốc của bi kịch bắt đầu từ cuộc hôn nhân của bọn họ, chính là một sai lầm.Dòng họ Sal vô cùng trung thành với vương tộc, mỗi đời quốc vương đều thích chỉ hôn cho bọn họ. Nhưng không biết có phải xui xẻo hay là do nguyên nhân khác, các cuộc hôn nhân đều không được như ý.Nếu không phải do công chúa có tính tình nóng nảy thì con công tước đã có người yêu, hoặc là con gái riêng của quốc vương các nước, thậm chí có cả tình nhân nổi tiếng của quốc vương.Nhưng mà, cái gọi là vợ chết oan uổng phần lớn đều do sinh khó, chỉ có một số ít không chết tự nhiên.Ví dụ, người thắt cổ chết là con cờ chính trị, người bị độc chết là người tình nhân kia. Quốc vương oán hận phụ vương sủng ái tình nhân, dẫn đến vương hậu u sầu mà chết, sau khi lên ngôi, ông ấy bí mật hạ lệnh, yêu cầu bá tước Sal xử tử vợ mình. Lửa cháy lan đến ‘mạch điện’, bất ngờ tạo thành hỏa hoạn.Người dân thành phố Barna không biết nguyên nhân, thường có tin đồn. Lâu ngày, miễn cưỡng gán ghép mà thành ‘nguyền rủa’, cái chết bình thường cũng phải bịa thành một kiểu chết ly kỳ.Leo lật xem tập hồi ký của tổ tiên, cho ra kết luận: hôn nhân không có tình yêu, chỉ cần một chút tác động bên ngoài cũng tuỳ tiện dẫn đến diệt vong.Thế nên, anh ta thề rằng, mình nhất định phải kết hôn với một người phụ nữ mà mình yêu sâu đậm.“Nếu anh ta không yêu Melanie thì đã không kết hôn với cô ấy.” Khang Mộ Thành tổng kết.Giản Tĩnh gật đầu, cảm giác cách giải thích này hợp với thực tế hơn, nhưng mà hành đồng của Leo vẫn không thể giải thích được.Tất nhiên, chắc chắn trong lâu đài Mùa Đông vẫn còn cất giấu bí mật nào đó.“Tổng Giám đốc Khang, anh cảm thấy tiếng hát kia là thế nào?” Cô hỏi.Khang Mộ Thành suy nghĩ rồi nói: “Hẳn là tiếng gió, lâu dài nhiều năm không được sửa sang, nhiều khe hở nên mới có tiếng lúc cao lúc thấp như tiếng hát.”Cô: “… Nói theo kiểu ‘tiếp cận khoa học’ sao? Cũng được.” Anh hỏi: “Em không cảm thấy thế sao?”“Em xem phim lịch sử nước ngoài thấy lúc chủ nhân thức dậy kéo chuông thì tất cả người hầu đều nghe được.” Cô nói: “Trong phòng đặt chuông có dây, nói cách khác là có tường kép… Đúng không?”Khang Mộ Thành ngạc nhiên: “Em nghi ngờ…”Giản Tĩnh vươn tay ra: “Có lẽ trong lâu đài còn có người lạ mà chúng ta chưa từng thấy.”Tiếng gió không trùng hợp như vậy, mỗi lần đều xuất hiện ở thời khắc mấu chốt, hẳn là tiếng của người nào đó, thông qua tường kép hoặc lỗ thông hơi truyền đến các ngóc ngách trong lâu đài.Vấn đề là, người này có liên quan gì đến Leo.Nếu như giống cuốn tiểu thuyết Jane Eyre, trên gác xép còn giấu một người vợ trước bị điên… Ừm, chuyện cười này cũng quá hay rồi.“Người này vô cùng quan trọng.” Cô nói: “Tìm được người đó thì em mới có thể viết rõ các vấn đề về Leo.”“Tĩnh Tĩnh, chúng ta đang làm khách ở nhà Leo.” Khang Mộ Thành không thể không nhắc nhở cô: “Mỗi người đều có bí mật không muốn bị người khác biết.”Giản Tĩnh suy nghĩ rồi nhanh chóng thỏa hiệp: “Được rồi, em đảm bảo với anh, em sẽ không dùng phương thức quá mạnh.”Anh hỏi: “Nếu Leo không muốn chúng ta biết thì sao?”“Anh khuyên anh ấy đi.” Cô đề nghị: “Giờ chúng ta còn không biết rõ mục đích của hung thủ, nếu người đó chỉ muốn phá hỏng hôn lễ, lần này sát hại Melanie thất bại thì lần tiếp theo không nhất định sẽ là cô ấy nữa.”Khang Mộ Thành cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Tại sao lại phá hỏng hôn lễ? Bọn họ đã kết hôn rồi mà.”Giản Tĩnh: “Tiền, thù, yêu.”Anh nhất thời yên lặng.Một lúc sau, anh gật đầu: “Anh đi tìm Leo nói chuyện, anh ấy không phải người dễ tâm sự.”“Được.” Giản Tĩnh đứng lên, nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ rồi, cô từ bỏ suy nghĩ đi tìm Tư Anh Kiệt: “Ngày mai em sẽ đi tìm hỏi anh Anh Kiệt, chúc ngủ ngon.”“Chờ đã.” Khang Mộ Thành gọi cô lại.Cô: “Hả?”Anh ngồi xổm xuống, kéo một bên ống quần đã kéo lên của cô xuống, chỉnh trang gọn gàng: “Được rồi, em ngủ ngon.”Giản Tĩnh: “… Dạ.”Ngủ đến nửa đêm, Tư Anh Kiệt chợt cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình.Đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng, nhưng cơ thể đã phát ra cảnh cáo khiến anh ta lập tức tỉnh lại.Trái tim đập thình thịch, đập vào mắt là bóng tối, ánh sáng yếu ớt chiếu qua khe rèm cửa sổ, trong mơ hồ, anh ta thấy một bóng người lướt qua.“Con bà nó!” Tư Anh Kiệt ngồi dậy: “Ai đấy?”Anh ta mở đèn lên, ánh sáng lập tức chiếu khắp cả căn phòng, khiến anh ta hơi chói mắt, miễn cưỡng mở ra được một khe nhỏ.Nhưng không có ai cả.“Anh Anh Kiệt?” Bên cạnh có người gõ cửa.Tư Anh Kiệt sợ bóng sợ gió một trận, ngại ngùng nói: “Không sao cả, anh gặp ác mộng thôi.”“Anh mở cửa đi.” Cô nói.Tư Anh Kiệt gãi đầu, mặc quần áo, mở chốt cửa ra.Giản Tĩnh lập tức chui vào, cảnh giác nhìn xung quanh.“Không sao, gặp ác mộng thôi.” Tư Anh Kiệt khoát tay, cố làm ra vẻ dửng dưng: “Em về đi, hơn nửa đêm còn không ngủ, cẩn thận da xấu đi đấy.”Giảin Tĩnh: “Nói dối.”Tư Anh Kiệt: “…”“Gặp ma à?” Cô đoán lung tung.Tư Anh Kiệt thầm giật mình, không phản bác, tê liệt ngồi xuống ghế: “Lúc ngủ, anh cảm giác như có người đang nhìn mình, nhưng anh mở đèn lên thì không có gì cả.”Giản Tĩnh nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.“Chắc là hoa mắt thôi.” Anh ta tự an ủi mình: “Rèm cửa sổ bị gió thổi lên không phải sẽ chiếu bóng bay bay trên tường sao, chắc là nhìn nhầm.”Giản Tĩnh nhìn anh ta, tốt bụng không vạch trần: “Thì ra là thế, cửa sổ không đóng chặt.” Cô cố ý đi tới bên cửa sổ, làm bộ kéo cánh cửa sổ: “Như vậy thì được rồi.”“Ừ, em mau về đi. Nếu bị Mộ Thành biết em nửa đêm còn không ngủ mà tới phòng anh thì cậu ấy sẽ nói chúng ta đó.” Tư Anh Kiệt kéo cửa hông ra, mời cô ra ngoài.Nhưng mà…“Nói cái gì chứ?” Khang Mộ Thành đứng trong phòng Giản Tĩnh, nghi ngờ hỏi.Tư Anh Kiệt giải thích theo bản năng: “Không như cậu nghĩ đâu.”Nói xong, anh ta phát hiện không đúng, vẻ mặt trở nên quỷ dị.Làm bạn tốt nhiều năm, Khang Mộ Thành liếc mắt đã biết anh ta nghĩ sai, anh bóp trán, nói: “Không như cậu nghĩ đâu.”Chỉ có Giản Tĩnh hoàn toàn không hiểu, cười ha ha nói: “Anh Anh Kiệt gặp ác mộng. Tổng Giám đốc Khang, anh đi ngủ với anh ấy đi, chúc ngủ ngon.”Cô ngáp rồi nhốt hai người đàn ông ở căn phòng bên cạnh.Cài chốt cửa lại.“Tôi biết anh ở đây.” Cô nói: “Đi ra đi, chúng ta nói chuyện chút.”Không có ai phản ứng.“Được rồi, cái này cũng không tính là biện pháp mạnh.”Giản Tĩnh mở chế độ nhìn xuyên thấu lên.Chỉ có ở trong nhiệm vụ cô mới có thể sử dụng công nghệ đen này.Những đường nét kiến trúc phức tạp, hỗn loạn hiện ra, để lộ những hiệu ứng thị giác khác nhau. Nhưng lần này cô đoạn sai rồi, trong phòng mình không tồn tại bất kỳ bức tường kép nào.Cô suy nghĩ trong chốc lát, xé một trang giấy ghi chú xuống, viết qua loa vài chữ rồi ném lên giường. Sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.Đèn tường bên ngoài đã tắt, bóng tối lan tràn khắp mọi người.Giản Tĩnh rẽ phải, đi thẳng qua cầu thang, đến cuối hành lang. Nơi này ở ngay phía trên thư viện tầng hai, cô đã đến hôm qua, là một căn phòng gương xinh đẹp.Nghe nói đây là phòng thay quần áo của một vị bá tước phu nhân, lắp đặt ba mặt gương lớn, mỗi ngày thay ít nhất mười mấy bộ quần áo, mỗi giờ mỗi khắc đều trưng ra gương mặt xinh đẹp nhất.Để phòng ngừa kính làm nhiễu loạn ánh mắt, Giản Tĩnh không mở đèn, trực tiếp mò mẫm đi trong bóng tối.Dưới máy nhìn xuyên thấu, cô thấy trên tường có khảm rất nhiều vết lõm kỳ lạ, phía trên chiếc gương cũng có nhiều chỗ nhô ra bất quy tắc, mà bộ phận này bị mặt tường che lại, không thể nhìn thấy từ bên ngoài.Cơ quan.Cô di chuyển gương, phát hiện khi những mặt gương khác nhau trượt qua đường ray, nam châm ở phía sau sẽ hút ra những đồ trang trí bằng đồng thau khác nhau, giống như là một chiếc chìa khóa đặc biệt cực kỳ lớn.Hơn nữa, không chỉ một mặt gương, hai mặt khác cũng có thiết kế giống y như vậy.Nói cách khác, cần có một quy luật di chuyển đặc biệt và một phương pháp đặt gương đặc biệt mới có thể mở lối đi ra.Dòng tộc Sal ghép bằng tiếng Anh?Hay là dùng Winter?Không, kí tự hoặc con số rất khó có thể đổi thành kết cấu cơ quan được.Giản Tĩnh dứt khoát mở đèn lên, tìm kiếm đầu mối trong căn phòng kính.Qua nhiều năm như vậy, quần áo hoa trong phòng đã biến đâu mất, chỉ còn lại một bức tranh chân dung của vị bá tước phu nhân được treo trên tường.Bà ấy hướng bên mặt trái ra ngoài, hai tay đặt trên bàn trang điểm, gương trên bàn chiếu ra dung nhan của bà ấy. Trên người bà ấy mặc trang phục cung đình màu trắng, đính ren, trân châu, đá quý và lông chim.Giản Tĩnh đứng ở đó, quan sát tỉ mỉ mỗi một chi tiết của bức tranh.Rất nhanh, cô phát hiện ra một điều khiến cô ngạc nhiên.Ảnh ngược của bộ trang phục ở trong gương trên bàn trang điểm nhiều hơn thực tế mấy viên đá quý, dài, ngắn, vừa, dài, vừa. Mà hướng của các viên đá quý lại song song với bức tường ở giữa.Cô điều chỉnh độ dài ngắn của ba mặt gương, di chuyển dọc theo thứ tự.Một luồng gió rét lạnh lẽo chui vào.Dưới đáy tủ quần áo, chẳng biết tấm ván đã bị rời đi từ lúc nào, cửa hang xuất hiện ở đó.Cô mở đèn pin lên, cúi thấp người chui vào.Cơ quan khép lại, yên lặng trượt về chỗ cũ.Ngày hôm sau, Giản Tĩnh không xuất hiện.Những bông tuyết lớn như sợi bông bay từ trên trời xuống, đường quốc lộ thông ra thị trấn đã hoàn toàn bị cản trở, ngay cả xe trượt tuyết cũng rất khó đi qua. Dụng cụ cung cấp điện cũng xuất hiện vấn đề nhất định, lò sưởi cũng không đốt được.Lò sưởi âm tường cổ xưa lại phát huy tác dụng của mình.Củi nhét vào trong lò, ánh lửa đỏ vọt lên, không chỉ khiến nhiệt độ cao lên mà cũng xua tan những lờ mờ trong lòng.Chẳng biết do nguyên nhân gì, dường như khách trong lâu đài đang kiêng kỵ nhau, không còn tụ tập chung một chỗ nữa, thích ở một mình trong phòng hơn.Khang Mộ Thành tìm được Leo đang bầu bạn với Melanie trong phòng ngủ, nói: “Chúng ta có thể nói chuyện chút không?”Leo nhìn về phía Melanie. Cô ấy gật đầu: “Em không sao, anh đi đi.”Lúc đó anh ta mời rời khỏi phòng, không đợi Khang Mộ Thành đặt câu hỏi, anh ta đã nói: “Hy vọng anh không vì Giản nhờ cậy mà tới dò hỏi tôi gì đó.”Nhưng mà, Khang Mộ Thành không nói đến chuyện riêng tư chỉ nói sự thật mà thôi: “Tối hôm qua, bạn tôi nói có một người đang nhìn cậu ấy.”Leo sửng sốt, hỏi: “Có phải đã doạ anh ấy rồi không? Có cần Mary tiêm cho anh ấy một mũi an thần không?”“Cậu ấy không sao, chỉ cho là chính mình hoa mắt thôi.” Khang Mộ Thành nói: “Leo, anh biết tính tôi mà, tôi không có hứng thú với chuyện riêng tư của người khác, nhưng mà Tĩnh Tĩnh – chính là Giản, cô ấy hỏi tôi, nếu mục tiêu của đối phương không phải là Melanie mà còn cả anh nữa thì sao?”Anh hỏi: “Anh có thể đảm bảo với tôi là bí mật bị giấu kín sẽ không làm tổn hại đến tính mạng của anh không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận