Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 144
Giản Tĩnh một đá giết hai chim, khi canh chừng Ngải Lâm Na, cô đã liên tục hỏi trong vòng 7 phút từ 10:38 đến 10:45.Nhưng thái độ của Ngải Lâm Na làm cho có lệ, không phải nói ‘Tôi đã nói rồi’ thì là ‘Tôi say rồi, không nhớ rõ’, tóm lại là không có lời nào chắc chắn.Giản Tĩnh cũng không vội, cô đã đoán được thủ pháp của Dao Dao, chỉ cần lấy được hung khí, bí ẩn về thời gian không được giải đáp cũng không sao, nên cô rất bình tĩnh dành thời gian cho Ngải Lâm Na.Ngay sau khi cô tiến vào trạng thái phá án, thái độ thờ ơ trong xã giao lúc bình thường của cô đã thay đổi, trong cơ thể như tuôn ra nguồn năng lượng vô hạn, khả năng xã giao cũng tăng dần đều, tính kiên nhẫn đặc biệt tốt.Trái lại khiến Ngải Lâm Na hơi trở tay không kịp.Trong ấn tượng của cô ta, tính cách Giản Tĩnh thanh cao, lấy mình làm trung tâm, muốn để ý đến người ta thì để ý, không muốn để ý thì không thèm liếc lấy một lần, kiêu ngạo nhưng duyên dáng, cũng được đấy chứ.Nhưng lúc này, cô lại hồn nhiên như không giống chính mình, thái độ thành khẩn đến vậy, dường như vài chén rượu đã đủ để cô bộc bạch tâm tình với cô ta.Lúc đầu Ngải Lâm Na không tự nhiên lắm, sau đó cô ta lại nghĩ quan hệ giữa cô và Tư Anh Kiệt không tệ, có lẽ là chỗ đột phá, trong đầu hiện lên ý tưởng mở đường, chậm rãi mở miệng nói chuyện.Thấy vậy, Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.Tất nhiên cô không có động cơ để phá án, nhưng sự hấp dẫn trong xã giao không phải là thứ vũ trụ nhỏ đột phá là có thể giải quyết được. Vì vậy, thứ lỗi cho, cô lại phải ăn gian rồi.Đây là thẻ giới hạn được rút tại thẩm mỹ viện lúc trước.[Tên: thẻ giới hạn hấp dẫn][Nội dung mô tả: Tùy ý lựa chọn bất kỳ khả năng cường hóa nào giữa ‘Ngoại hình’ và ‘Khí chất’][Lưu ý: Chọn một trong hai, cường hóa cơ bản 50%, thời gian cơ bản 3 giờ / ngày, làm mới lúc 0:00 mỗi ngày, có thể sử dụng giá trị can đảm để sử dụng trong thời gian lâu hơn hoặc tăng mức độ cường hóa, 50% tiêu hao 5 điểm, 1 giờ tiêu hao 5 điểm; có thể sử dụng điểm cống hiến đặc biệt để mở thêm hạng mục]Nói chung là tương tự như thẻ ngũ giác, chỉ khác là thẻ hấp dẫn chỉ có hai cái.Tăng cường vẻ ngoài tương đương với việc phủ thêm một lớp trang điểm bất khả chiến bại, đường nét trên khuôn mặt không thay đổi nhưng giá trị nhan sắc tăng vọt, khí chất hấp dẫn càng thêm bí ẩn, bao gồm cả không giới hạn ở việc dễ dàng có được sự yêu thích / độ tin tưởng của người khác.Chậc, mục tiêu không chỉ giới hạn ở con người.Mà còn có hiệu lực đối với mèo và chó.Cô sử dụng thẻ hấp dẫn để tăng cường khí chất và sức hấp dẫn của mình, sau đó liên tục nói chuyện phiếm với Ngải Lâm Na để mời rượu, cuối cùng chuốc cô ta say bí tỉ. Mà lúc này, chai rượu vermouth mới đã sắp cạn.Tửu lượng như này, đêm qua cô ta say mới là lạ.Cho dù đến tận bây giờ, Giản Tĩnh cũng dám chắc Ngải Lâm Na vẫn giữ một phần tỉnh táo.Sau đó là thời khắc trình diễn kỹ năng diễn xuất với nhau.Ngải Lâm Na giả vờ say trước, Giản Tĩnh loạng choạng đứng dậy, lấy chăn đắp cho cô ta rồi ngã xuống chiếc ghế đơn quay lưng về phía cửa, như ngủ mà không phải ngủ, tỉnh mà không phải tỉnh.Bên ngoài trời đang mưa to gió lớn, mưa như trút nước, bão quét qua căn biệt thự, thanh âm vô cùng dữ dội.Thời tiết đáng sợ như vậy, cho dù là lúc bình thường cũng đủ khiến người khác bất an, chưa kể còn có một người không rõ lai lịch bên cạnh. Nếu nói Giản Tĩnh không hề sợ hãi thì đương nhiên là nói dối.Nhưng dần dần, cô cũng nhận ra những gì Tông Tuân Mỹ nói không phải giả.Ngải Lâm Na cũng không đáng sợ.Nhìn bề ngoài, lại lịch của cô ta rất bí ẩn, dường như việc kết hôn với Tư Anh Kiệt là vì mưu đồ khác. Trong két sắt có súng, còn cả những viên thuốc bí ẩn, bộ dạng giống nữ chính đặc vụ mảnh mai như đầy khí chất. Đặc biệt là độ gợi cảm, có thể sánh ngang với Alice trong ‘Resident Evil’.Nhưng nếu cô ta thực sự lợi hại như vậy thì đâu cần nhượng bộ làm gì?Ngải Lâm Na làm như có lệ với cô, cùng cô giả vờ ngủ, nhưng mãi không có hành động dứt khoát. Nhưng đêm nay mưa gió bão bùng, thích hợp để gây án hơn là lúc trời tối trăng mờ.Chẳng lẽ cô ta không muốn ư? Hay là không thể.Ngải Lâm Na cũng dè chừng cô.Nghĩ đến đây, Giản Tĩnh đã cảm thấy không còn sợ hãi đến vậy nữa, bản thân cô cũng không có khả năng uy hiếp gì, nếu vì vậy mà chùn chân thì chắc hẳn trình độ cũng chẳng cao hơn cô bao nhiêu.Chỉ cần đêm nay quấn lấy cô ta, đợi cho khi cơn bão qua đi, để Khang Mộ Thành đưa Tư Anh Kiệt đi thì không cần kiêng dè gì sất.Giản Tĩnh đã thông suốt tiền căn hậu quả, càng ngày càng bình tĩnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.Kim giờ điểm đến 2:30.Sau nửa đêm là lúc cơn buồn ngủ mãnh liệt nhất, cũng là lúc quen thuộc nhất của giấc ngủ.Ngải Lâm Na lặng lẽ mở mắt. Động tác của cô ta rất cẩn thận, kéo chiếc chăn mỏng rồi lặng lẽ đẩy ra, từ từ đứng dậy, dùng ánh mắt như có như không quét qua căn phòng.Sau khi thích ứng với ánh sáng mờ tối của căn phòng thì đi chân trần lên lầu.Giản Tĩnh đang suy đoán xem cô ta có trèo qua tường rồi đi ra ngoài hay không, ai ngờ chỉ trong hai phút, cô ta lại đi xuống, bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng gọi: "Cô Giản."Theo kịch bản, cô nên ngủ mãi không tỉnh, tùy ý để Ngải Lâm Na hành động, sau đó theo dõi cô ta để tra ra mục đích thực sự của cô ta. Nhưng Giản Tĩnh không muốn mạo hiểm.Ngải Lâm Na có súng, nếu ép cô ta, ngộ nhỡ làm bị thương những người khác thì làm sao? Vì vậy, Ngải Lâm theo thường lệ thăm dò một câu, Giản Tĩnh giả bộ tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra: "Ngải Lâm Na?"Trong bóng tối, Ngải Lâm Na không kịp che giấu cảm xúc trên khuôn mặt, cô ta sững lại như đá, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói: "Cô đang ngủ, cẩn thận bị cảm."Giản Tĩnh dụi mắt ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài. Tia chớp màu tím lướt qua màn đêm, mặt biển sóng trào mãnh liệt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ập xuống mái nhà, nuốt chửng tất cả mọi người xuống đáy biển.Cô nửa thật nửa giả vờ như ngạc nhiên: "Gió mạnh quá, ở đây sẽ không sao chứ?"“Không, bên này không nằm trực diện với bão, hầu hết gió sẽ được vách núi chắn lại.” Kỹ năng diễn của Ngải Lâm Na lại được tiếp tục.Giản Tĩnh không khỏi lo lắng, thỉnh thoảng nhìn cỏ cây bị gió quật gãy: "Không ngờ gió mạnh đến vậy, e là người đi đường bên ngoài bị thổi bay ấy chứ, nhỉ?"Sự lo lắng của cô không phải vô lý, có không ít người bị thương vì gió khi đi đường trong ngày mưa bão. Về tình về lý, Ngải Lâm Na không thể mở miệng đuổi cô đi.Cũng được, dù sao nếu ra ngoài bây giờ thì cô ta cũng không nắm chắc.Ngải Lâm Na thầm than đen đủi.Nhưng cô ta đã quen với loại tình huống thế này, kế này không thành thì có kế khác, lập tức tính toán một kế hoạch mới: "Cô đừng về làm gì, đợi mưa tạnh rồi tính."Giản Tĩnh không hề ngạc nhiên khi việc lại thuận lợi đến vậy, nhưng nét mặt có phần khá xấu hổ: "Làm phiền cô rồi."“Đừng khách sáo, chẳng có ai cùng tôi tâm sự cả, tôi mừng còn không kịp.” Ngải Lâm Na dừng lại, như vô tình như cố ý nhắc nhở: “Lúc nói tám chuyện với mọi người, thời gian luôn trôi rất nhanh, giống như hôm qua vậy, hôm nay cũng thế."Giản Tĩnhừ’ một tiếng, đối diện với ánh mắt của cô ta.Một tia chớp dữ dội chiếu xuống, tức thì chiếu sáng cả căn phòng.Trên môi Ngải Lâm Na hiện lên một nụ cười thản nhiên.Sau khi cơn bão đi qua, hòn đảo trở thành một đống hỗn độn, mảnh vỡ đầy đấy. Bầu trời trong xanh vô cùng, đó là một dòng di động màu xanh trong suốt, vô cùng sinh động.Tiếc là trời nắng quá, chỉ được ngắm cảnh đẹp trong vài phút, đã bị ánh nắng buộc phải lui vào chỗ râm.Sáng sớm Giản Tĩnh đã dậy, đánh thức Khang Mộ Thành trước, hỏi rõ tình hình tối hôm qua.Khang Mộ Thành nói A Húc, Dao Dao và Tư Anh Kiệt chỉ uống rượu rồi trò chuyện, sau đó mưa gió quá lớn nên không để họ về, đến sáng nay mới có vài người trở về phòng nghỉ ngơi.“Tổng giám đốc Khang, anh đã giúp em một việc lớn.” Giản Tĩnh vô cùng vui mừng, lập tức nói: “Em hy vọng có thể giải quyết vụ án của Dương Tiếu trước khi cảnh sát đến, nếu chuyện này làm lớn lên… ôi.”Giờ phút này, kết thúc bi thảm của chuyện xưa đã rõ rành rành, nhưng cô không thể không làm.Mà chủ nhân của căn số 6 dường như ngay khi mở cửa đã ý thức được vận mệnh của mình, sắc mặt tái nhợt: "Sao cô Giản đến sớm vậy?"Giản Tĩnh nhìn Lâm Dao.Dương Tiếu giỏi giang, cởi mở. Ngải Lâm Na gợi cảm, quyến rũ. Huấn luyện viên Doãn mạnh mẽ, khỏe khoắn. Mỗi người họ đều là những người đẹp có điểm đặc biệt riêng. Chỉ có Lâm Dao, dù cũng có làn da trắng, diện mạo xinh xắn như búp bê nhưng lại luôn thiếu điểm sáng ấn tượng có thể khắc sâu vào tâm trí người khác.“Tôi muốn nói chuyện với chị trước khi cảnh sát đến.” Giản Tĩnh trả lời.Lâm Dao cắn môi: "Tôi không hiểu lắm.""Không, chị hiểu, bởi vì người giết Dương Tiếu, chính là chị." cô nói.Lâm Dao nói: "Xin đừng vu khống tôi, Tiếu Tiếu là bạn của tôi."“Cô ấy cũng là tình địch của chị.” Giản Tĩnh khách quan nói: “Ghen tuông chiến thắng cả tình bạn, chị đã giết cô ấy”.“Không bằng không chứng, nói tôi giết Tiếu Tiếu, tôi có cơ hội giết cô ấy không?” Lâm Dao lạnh lùng nói: “Tôi đã ở cùng Ngải Lâm Na vào hôm đó thì làm gì có thời gian, cũng không có cách nào để giết người, hay là cô muốn nói, tôi đã hạ độc cô ấy lúc đưa cô ấy về phòng?"Giản Tĩnh thong thả: "Có lẽ chị rất muốn làm vậy, nhưng lại không tìm được cơ hội ra tay."Lâm Dao còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô cắt ngang cuộc nói chuyện, lẩm bẩm nói: "Thời gian, thời gian là bằng chứng ngoại phạm tốt nhất, cũng là bằng chứng dễ bị chi phối nhất.""Chứng cứ ngoại phạm của chị có ba điểm, điện thoại đổ chuông lúc 10:30, chị đến quán bar lúc 10:40, và Ngải Lâm Na nhìn giờ lúc 10:43. Có quá nhiều bằng chứng, thoạt nhìn vô cùng hoàn hảo, nhưng thực tế thì không." Giản Tĩnh nói đúng trọng tâm "Chị chỉ là do may mắn."Lâm Dao mím chặt môi, dường như cô nén ý muốn phản bác lại."Lúc đầu, tôi tưởng vấn đề là lúc 10:30. Điện thoại và báo thức của chị rất dễ dàng điều khiển, nhưng nếu cẩn thận thì điều này quá mạo hiểm. Ngộ nhỡ trên đường Ngải Lâm Na xem giờ thì kế hoạch sẽ không thể thành công. Vì vậy, khả năng lớn là chị đã bí mật sửa đổi giờ đồng hồ trên điện thoại của Ngải Lâm Na."Điện thoại thông minh tự động hiệu chỉnh giờ địa phương, nhưng tôi đã đến đài quan sát, ở đó không có tín hiệu. Chị chỉ cần sửa đổi thời gian một lần, quay ngược về 10 phút, sau đó quay lại căn phòng có tín hiệu, điện thoại sẽ tự động hiệu chỉnh, không cần phải tự tay làm là có thể sửa lại."Giản Tĩnh chỉ ra cách thức gây án của cô ta: "Như vậy chị sẽ có đủ thời gian giết người. Khi quay lại thì tìm cách để Ngải Lâm Na nhìn vào điện thoại, để cô ta có thể làm chứng cho chị.""Những gì cô nói chỉ là phỏng đoán." Lâm Dao nói: "Bằng chứng đâu? Có dấu vân tay của tôi trên điện thoại của Ngải Lâm Na không?"Giản Tĩnh mỉm cười: "Không, dấu vân tay không có ý nghĩa gì cả. Điện thoại không phải vật chứng quan trọng nhất. Thứ có thể chứng minh chị giết Dương Tiếu, là hung khí."Vẻ mặt Lâm Dao hơi thay đổi, hai bên quai hàm hơi căng ra khiến đôi má mềm mại càng nổi bật đường nét hơn."Tôi đã đến phòng của chị nhiều lần, nhưng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của hung khí, Hơn nữa lại dám gây án ngay trong phòng tắm của mình, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng, lựa chọn loại vũ khí thích hợp tháo gỡ ra."Giản Tĩnh dừng lại, chậm rãi thở ra một hơi, từ tốn nói: "Tôi nhiều lần hồi tưởng lại từng chi tiết trong phòng chị, cuối cùng cũng tìm ra manh mối. Lúc đó, chiếc áo len trên giường chị rất nhỏ, không phải của chị mà là của thú cưng nhỉ?"Lâm Dao cười nhạt hỏi: "Thì sao?" Rồi nói: "Tôi tạo dựng nhà trú ẩn cho chó hoang, đan áo len cho thú cưng thì có gì kỳ lạ?"“Chẳng có gì kỳ lạ cả, nhưng nếu chị nuôi chó hoang thì việc biết dùng ống tiêm gây tê cũng không kỳ lạ nhỉ?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.Lâm Dao chợt im bặt."Tôi không quá quen với thứ này nên ngay sau khi mạng được khôi phục mới tra xem thử." Giản Tĩnh cầm điện thoại lên rồi đọc danh sách: "Phương pháp chế tạo thiết bị gây mê qua đường khí quản cần những dụng cụ sau: ống thép không gỉ, ống tiêm dùng một lần, dây chun, kim tiêm… ”Lâm Dao ngắt lời cô, lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Cô thấy những thứ này trong phòng tôi à?""Nếu tôi đoán không sai thì sợi dây chun chắc là được chị giấu trong đống phụ kiện tóc, còn ống thép không gỉ..." Cô vươn tay đẩy ra, đẩy Lâm Dao đang như vô tình như cố ý chặn trước cửa phòng bếp, cầm cây lau nhà bị ném ở một bên: "Chắc là ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận