Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 319

Chương 319

Cái gọi là vợ chồng chi thân chi sơ.Tư Anh Mi và chồng kết hôn được 10 năm, tình cảm vợ chồng không thể nói là ngọt ngào, nhưng trong một gia đình hôn nhân thương mại thì cũng có thể xem là hòa thuận, yêu thương.Cho dù lời giải thích của chồng có lý như thế nào — đúng vậy, nếu anh ta không thể sinh con, tại sao anh ta không thể xem Thông Thông là con của mình… nhưng Tư Anh Mi biết rằng anh ta thực sự có thể làm ra chuyện đó."Anh Mi, em phải tin anh." Anh rể Tư cố hết sức biện hộ: "Không liên quan đến anh.”Chị hai Tư mím môi, lại nhìn về phía Giản Tĩnh.Giản Tĩnh hiểu ý, bắt đầu phân tích: "Bảo mẫu nói, đứa nhỏ đến công viên trượt ván là ý muốn nhất thời, nếu không có sự đồng ý của ba, nó căn bản không đi được mấy lần. Nếu những kẻ bắt cóc có khả năng quan sát và phán đoán, chúng sẽ có xu hướng đi đến những nơi như thế thường xuyên hơn.”Anh rể Tư nói: “Tại sao không thể là anh ta theo dõi dọc đường sau đó đột nhiên xuống tay?”"Xe tránh được rất nhiều camera giám sát, chắc chắn đã được xử lý qua. Đây là một địa điểm đã được lên kế hoạch trước, mà người có thể làm ảnh hưởng đến hành động của Thông Thông, không phải bảo mẫu thì là ba." Giản Tĩnh chậm rãi nói: "Cho nên, tôi vẫn nghi ngờ nhà các người có nội gián, chỉ là không thể hoàn toàn xác định.""Vì vậy, tôi đã tạo ra một cái bẫy và yêu cầu chị hai Tư đổi từ đồ trang sức sang đồ cổ. Tôi không nghĩ rằng những kẻ bắt cóc thần thông quảng đại đến mức ngay cả bộ sưu tập cá nhân của cô ấy cũng được chúng điều tra rõ ràng.”Anh rể Tư ngoan cố chống chế: "Vốn dĩ anh ta đã muốn đá quý, đồ cổ lại không tiện ra tay, cái này sao có thể tính là chứng cứ được?”“Điều thứ hai, tôi nói cho mọi người biết, tôi tìm thấy nghi phạm trong Công viên Nhân dân, quyết định đuổi theo… là giả, tôi dự đoán anh ta sẽ cử người hoặc đồng phạm để bày ra thế nghi binh giữ chân mọi người, vì vậy tôi đã lừa mọi người… Đến lúc anh ta nhận được thông tin giả từ nội gián, biết rằng chúng tôi không có viện trợ, cho nên mới lấy tiền chuộc trên Đại lộ Anh Hoa.”"Muốn kiểm chứng suy đoán này, chỉ cần điều tra số lượng máy bay không người lái anh ta mua là được, nếu quả thật không chỉ có một chiếc, vậy ít nhiều có thể chứng minh suy nghĩ của tôi là đúng chứ?"Giản Tĩnh hỏi ngược lại một câu, không cần đáp án, tự mình trả lời: "Đương nhiên, tất cả những lời này đều là suy đoán, mấu chốt khiến tôi chắc chắn rằng anh muốn giết đứa bé nằm ở việc ngộ độc thực phẩm, loại phương thức giết người này cực kỳ không hợp lý.”"Nếu bọn bắt cóc muốn giết con tin, tránh cho đứa trẻ sau khi được cứu tiết lộ thông tin của mình, vậy thì nên giải quyết nhanh gọn, thay vì đặt tô phở hôi hám và đánh cược kết quả bị ngộ độc. Điều này sẽ chỉ khiến gia đình tức giận buộc phải gọi cảnh sát và trả thù cho con mình.”Anh rể Tư cười lạnh: "Lý do của cô cũng quá gượng ép. Theo tôi thấy, do anh ta mua phở không tươi, bản thân không ăn, vô tình bị Thông Thông ăn mất mà thôi.”"Là anh không nói lý lẽ. Mục đích của kẻ bắt cóc là bỏ đói đứa trẻ để tranh thủ chạy trốn, tại sao bọn chúng phải làm nhiều thêm một bước, để lại bát phở cho thằng bé lấp đầy bụng? Bọn chúng tốt bụng lắm sao? Tốt bụng sẽ cho một bát phở bị thiu vài ngày?”Ba câu hỏi liên tiếp đều hợp lý của cô khiến anh rể Tư không thốt nên lời.Giãn Tĩnh nói: "Theo tôi, kẻ bắt cóc sẽ phải bắt cóc và giết đứa trẻ theo yêu cầu của chủ nhân, nhưng anh ta rất cẩn thận và không muốn gây ra án mạng. Suy cho cùng, bắt cóc và giết người là hai án phạt hoàn toàn khác nhau. Vì vậy, anh ta đã nghĩ ra một cách là cố tình bỏ đói đứa trẻ rồi đặt một bát thức ăn để thu hút đứa nhỏ ăn.”"Mẹ nó..." Tư Anh Kiệt nghe không nổi nữa, xông tới túm lấy cổ áo anh ta: "Anh còn là con người sao? Không cần đứa nhỏ thì ly hôn là được, nhà họ Tư chúng tôi còn không nuôi nổi một đứa nhỏ sao? Tại sao anh phải làm vậy?”Anh rể Tư giơ tay lên không nói lời nào, trong mắt lộ rõ vẻ tàn nhẫn.Giản Tĩnh không để ý để ý đến anh ta nữa, hôm nay, khi cô trở về thông báo tin tức của Thông Thông thì thân phận của anh ta đã được xác định rõ trong mắt cô, chắc chắn không thể nghi ngờ. Cô quay đầu nói với Chị hai Tư: "Ngoại trừ đoạn video vừa rồi, hiện tại không có chứng cứ nào khác, cảnh sát cần tiếp tục thu thập chứng cứ điều tra. Báo cảnh sát hay chọn bao che, cô tự mình xem xét.”Chị hai Tư không trả lời trực tiếp mà hỏi chồng: "Tại sao?”Anh rể Tư im lặng.Cô ta ép hỏi chồng mình: “Đã là vợ chồng được một thời gian, anh thật sự không hề để tâm đến mối quan hệ này sao?”"Anh chính là vì tình cảm của chúng ta." Anh rể Tư nói: "Anh Mi, mặc kệ em có tin hay không, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với em.”Tư Anh Mi giật mình, cô đã hiểu ra tất cả. Anh ta không thể chấp nhận một đứa trẻ không phải con mình, nhưng vẫn hy vọng cuộc hôn nhân của hai gia đình sẽ không bị ảnh hưởng.Mà biện pháp tốt nhất, chính là để cho Thông Thông chết một cách ‘ngoài ý muốn’.Anh ta đang ‘cứu rỗi’ cuộc hôn nhân này.Tư Anh Mi nhắm hai mắt, rời khỏi phòng bệnh gọi điện thoại.Sau khi kết nối, thấp giọng kêu một tiếng: "Ba, con..."Giản Tĩnh trợn tròn mắt, không ngừng oán thầm: ‘Thật không hổ là cuộc hôn nhân thương mại, báo cảnh sát cũng phải cân nhắc ảnh hưởng, còn phải hỏi ý kiến của người lớn.’May mắn nhà họ Tư không đến mức làm cho người ta thất vọng. Không lâu sau, Chị hai Tư trở về, dứt khoát lưu loát thông báo: "Anh chuẩn bị tìm luật sư đi, em đã gọi cảnh sát.”Như vậy còn được.Giản Tĩnh thở ra một hơi, một cước đá về phía giường bệnh, hung dữ quát: "Này, đứng lên làm việc.”Tên bắt cóc vừa mở mắt ra, nhìn thấy một đoàn cảnh sát. Anh ta biết sự việc đã không thể quay lại, lập tức lựa chọn phối hợp cảnh sát, khai ra anh rể Tư.Thì ra, anh ta và anh rể Tư là cựu sinh viên Đại học, cả hai đều là thành viên của câu lạc bộ bóng rổ.Nửa năm trước, anh ta đã bị sa thải khỏi công ty an ninh vì một số hoạt động bất hợp pháp. Sau đó vô tình gặp anh rể Tư, từ khi biết được công việc trước kia của anh ta, anh rể Tư cố ý tiếp cận, tiết lộ tin tức bí mật của đứa nhỏ.Tên bắt cóc ngầm hiểu ra và âm thầm lên kế hoạch cho vụ bắt cóc này.Anh ta vốn tưởng rằng bạn học cũ chỉ muốn trả thù vợ ngoại tình, nhưng khi vừa thực hiện, anh rể Tư đã gọi điện ám chỉ: “Đứa nhỏ mất rồi thì những việc tôi lo lắng cũng sẽ không xảy ra."Giờ hai người đã lên cùng một thuyền. Nếu giờ đổi ý, lỡ như bạn học cũ phản bội anh ta thì sao?Kẻ bắt cóc đã rất vất vả khi đã lỡ cưỡi lên lưng hổ, anh ta thực sự rất thèm thuồng số tiền hai trăm triệu khổng lồ kia. Nhưng đúng như lời Giản Tĩnh nói, trong lòng kẻ bắt cóc có suy tính riêng, tội giết người cũng không phải nhẹ, nên cần nghĩ cách để cả hai bên đều được lợi.Chính vì thế anh ta đã quyết định để đứa bé ‘lỡ ăn phải’ phở đã bị thiu, tạo ra nguyên nhân cái chết là do ‘sơ suất’.Vốn dĩ là mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.Anh ta đã làm việc trong một công ty an ninh được tám năm, với thể lực tuyệt vời cùng khả năng chống trinh sát xuất sắc và cũng hiểu biết đôi chút công nghệ, anh ta tự xem đây là vấn đề không lớn, ngay cả đồng bọn cũng không cần.Ai ngờ lại bị theo dõi suốt chặng đường, thậm chí còn bị hạ bệ!Tôi có một cỏ dại lớn.Mặt khác, anh rể Tư cũng thú nhận những ‘nỗi khổ’ của mình.Anh ta không thừa nhận hành vi giết người mà chỉ thừa nhận rằng đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc, và hoàn toàn không có ý định làm hại đứa trẻ: “Cuối cùng tôi cũng đợi được con của mình, nhưng hóa ra ADN đó không phải của tôi. Ngược lại là anh, liệu anh có thể chấp nhận được điều này không? Tôi rất bối rối và tôi muốn trả thù vợ mình."Về lý do tại sao không ly hôn, anh rể Tư khai rằng dù sao anh ta cũng sống với vợ mười năm, anh và gia đình vợ cũng chung sống rất hòa thuận, bố mẹ hai bên sẽ không đồng ý.Cảnh sát trung thực ghi lại, tin hay không là tùy quan tòa.Dù sao, công việc của Giản Tĩnh đã hoàn toàn kết thúc.Cô trả lại món trang sức trị giá hai trăm triệu kia, thành thật không khách sáo tống tiền Tư Anh Kiệt: "Mời em ăn cơm.”Tư Anh Kiệt: "Ồ!”Sau đó gọi Khang Mộ Thành đi cùng.Lúc này Khang Mộ Thành mới biết cô lại một lần nữa, ách… Vì sao lại... Quên đi, không quan trọng, dù sao cũng là một lần xả thân vì nghĩa nữa.Hôm nay, chút tin tức này đã không thể làm chủ tịch Khang nhúng nhích dù chỉ là một cái nhướng mày, anh chỉ nói một câu đơn giản: "Ăn nhiều một chút.”Giản Tĩnh cũng không khách sáo mà tống tiền Tư Anh Kiệt, chọn một cửa tiệm trung bình một người khoảng năm triệu. Phong cảnh yên tĩnh và khô ráo, phục vụ nữ mặc kimono nữ, tay cầm shasisen, cực kỳ phong phú tràn đầy mùi vị Nhật Bản.Vừa ăn, cô vừa than thở: "Không phải của con mình nên mới bắt cóc và giết. Chuyện đội mũ xanh thực sự là niềm đau trong cuộc đời của mỗi người đàn ông."Khang Mộ Thành và Tư Anh Kiệt: "..."Món tempura vừa chiên xong đã được đưa lên phục vụ, bột được chiên đến vàng nâu.Cô tức giận gắp một con tôm lên ăn, đồng thời nói ra lời khuyên rất chân thành: "Đừng quá đặt nặng việc sinh sản, gen cá nhân không quan trọng lắm đâu.""Ha ha…" Tư Anh Kiệt cười gượng hai tiếng, chuyển đề tài: "Mộ Thành, sách mới của Tĩnh Tĩnh khi nào mới được đưa ra mắt?”"Sách vẫn còn sớm, phim sắp chiếu rồi." Khang Mộ Thành đáp.Tư Anh Kiệt chấn động: "Ôi chao, tiểu Tĩnh Tĩnh thật có tiền đồ, đã đóng phim rồi sao? Bộ phim tựa gì thế?”Khang Mộ Thành: "[Cuộc phiêu lưu tại nhà ma: Nơi sâu thẩm nhất rừng rậm].”Tư Anh Kiệt ngây ngốc: "Đóng vai gì?”"Khách mời trong chương trình giải trí."Tư Anh Kiệt: "À”Giản Tĩnh tỏ vẻ không vui: "À là có ý gì?”"Ý của anh là anh nhất định sẽ đi xem, bao cả rạp xem." Tư Anh Kiệt cười ha ha.Giản Tĩnh hậm hực, một bên mở thực đơn, lại gọi thêm vài món ăn đắt nhất, thuận tiện gọi thêm một màn biểu diễn nghệ thuật có giá cao nhất, tiêu hết ba mươi ngàn trong hai mươi phút.Tư Anh Kiệt rất có ý thức của người làm anh, không để ý chuyện này: "Không tính là nguyên bản, nhưng nếu Tĩnh Tĩnh thích thì cứ xài, anh cũng không thiếu chút tiền lẻ này.”Giản Tĩnh chán ghét con nhà giàu.Cô cũng muốn làm phú nhị đại QAQ.Sau khi ăn no, một mình Tư Anh Kiệt đi phóng túng, còn Khang Mộ Thành đưa Giản Tĩnh về nhà.Nhưng trước đó, cô phải đến nhà họ Khang đón Kỵ Sĩ.Đến cũng đến rồi, thôi thì cứ ở nhà mới đi dạo một vòng.Căn nhà nhỏ của Giản Tĩnh mua đã được sửa sang vài tháng, phần trang trí cũng hoàn thành bảy tám phần, hôm nay đúng lúc ghé ngang xem thành quả.Tất cả các đường dây điện, nước đều được lắp ráp xong, vừa bật đèn, căn phòng đang thi công dở dang ngay lập tức thu vào tầm mắt.Căn phòng vốn đã được lát gạch tươm tất, phong cách gần gũi với phong cách Anh quốc mang hơi hướng của những ngôi nhà gỗ. Bởi vì chưa đặt nội thất, trông như trở về vùng quê nước Anh trăm năm trước."Làm xong sẽ hiện đại hơn." Giản Tĩnh đi tới bên cửa sổ, nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nở nụ cười: "Giám đốc Khang nhìn xem, bên kia có phải nhà anh không?”Khang Mộ Thành đi qua nhìn, đúng là sân thượng nhà mình."Vườn hoa và hàng rào còn chưa xây xong, có thể đến lúc đó sẽ không nhìn thấy." Cô ngẫm ngẫm lại nói: "Nhưng sân thượng trên lầu chắc chắn có thể nhìn thấy, lên xem một chút không?”Anh gật đầu, thuận miệng hỏi: "Sắp xếp như thế nào?”"Dưới lầu là phòng khách, phòng bếp, phòng ăn, phòng vệ sinh, mặt khác em lại thêm một quán cà phê và một nửa nhà nuôi chó, nhà chó nối liền với bên ngoài là phòng dành cho Kỵ Sĩ." Giản Tĩnh chia sẻ ý tưởng: "Lầu trên chính là phòng sách, phòng ngủ với một phòng trinh thám.”Khang Mộ Thành hiếu kỳ: “Phòng trinh thám gì?”“Đến bên này.” Cô rẽ vào phòng ở phía cuối hành lang.Khang Mộ Thành nhìn thấy giấy dán tường in màu đỏ và một lò sưởi cổ màu đen.Ban đầu trông có vẻ lòe loẹt, nhưng tông màu nhìn rất quen mắt... "Phố Baker?" Anh nhớ ra rồi.Giản Tĩnh hài lòng gật đầu: “Đúng vậy”“Sau này, phòng sách của em sẽ chuyên tâm dùng vào việc viết lách. Em sẽ cất giữ tất cả các vụ án và tài liệu mà em đã xử lý trước đây trong căn phòng này theo thói quen của Sherlock Holmes.” Cô ấy làm một hành động hư cấu: “Có hai chiếc ghế tựa lưng cao ở đây, một chiếc là của em và chiếc còn lại của Watson ... Ơ, tại sao chúng ta không đặt một chiếc ghế lười nhỉ?"Khang Mộ Thành lắc đầu, cũng lười đánh giá tâm trạng của cô.Anh ra ngoài đi dạo xung quanh, phòng làm việc khá ưng ý, sáng sủa, tầm nhìn thoáng, hướng ra vườn và cổng, khi viết mệt có thể nhìn ra xa bất cứ lúc nào.Phòng ngủ ở hướng đối diện, đứng trên sân thượng có thể nhìn ra một góc công viên cách đó không xa, càng thêm yên tĩnh.“Anh thấy thế nào?” Giản Tĩnh hỏi ý kiến.Khi Khang Mộ Thành đang suy nghĩ miên man thì anh ấy đột nhiên hỏi: “Em vẫn chưa lên kế hoạch về phòng ngủ thứ hai à?”Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Tại sao em lại muốn có phòng ngủ thứ hai?”Khang Mộ Thành nhìn cô rồi thở dài: “Không có gì đâu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận