Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 369
Raj thật sự bị chấn kinh.“Tại sao… Cô…” Anh ta nói lắp: “Sao cô có thể…”Giản Tĩnh: “Đoán.”Kumiko Terauchi tò mò, thong dong hỏi: “Tôi có thể hỏi lý do không?”“Phu nhân là bà chủ gia đình, nếu tìm người bên ngoài làm tình nhân thì phải thường xuyên ra cửa, rất khó có thể giấu diếm được ánh mắt của Đan. Vì vậy, lựa chọn người gần đây càng thêm thuận tiện, cũng càng kích thích hơn.”Giang Bạch Diễm ngẩng đầu, hơi buồn nói: “Kích thích? Chị không thích hợp.”Giản Tĩnh giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Nhưng đối tượng được tuyển không nhiều lắm, con trai cả không trẻ tuổi mà cũng không đẹp, còn chậm chạp mãi không có con. Chắc phu nhân rất muốn có một đứa con, có con mới có thể thừa kế càng nhiều tài sản. Con trai thứ ba là một thiếu gia phóng đãng hoa tâm không đáng tin cậy, suy nghĩ cho sức khỏe là có thể loại trừ ra. Như vậy cũng chỉ còn lại con rể và bác sĩ.”Raj hỏi: “Vì sao lại là tôi?”“Anh có động cơ. Tiếp cận phu nhân thì có thể nhờ bà ấy hỗ trợ điều tra chân tướng, còn con rể lại không có. Anh ta là người khác họ, một khi bị Đan phát hiện, khả năng cao sẽ mất đi cuộc hôn nhân này, nguy hiểm lớn mà tiền lời cũng ít, một người đàn ông không nhất định sẽ làm loại việc mạo hiểm như vậy.”Park Min Chul: “Chỉ dựa vào những suy đoán như vậy?”“Không, đây không phải suy đoán, chỉ là nhiều chuyện.” Giản Tĩnh thản nhiên: “Suy đoán dựa trên bức thư, trong phòng của phu nhân tìm được một bức thư tình của Tagore , trong phòng của bác sĩ có tập thơ của ông ấy, vì vậy tôi cũng tùy tiện suy đoán.”Là sinh viên khoa tiếng Trung, cô rất ít khi nhìn thấy những cái có ích cho chuyên ngành của mình từ việc trinh thám. Cuối cùng lần này cũng thấy những kiến thức quen mắt, dù sao cũng phải kiếm thêm điểm cho chức vị chính của chính mình chứ.Kumiko Terauchi cởi bỏ nghi hoặc, vui lòng thán phục thừa nhận: “Cô đoán không sai, đúng là như vậy.”Giản Tĩnh tò mò: “Vậy cô biết chuyện của Raj không?”“Anh ta có nói cho tôi.” Kumiko Terauchi cười nói: “Nhưng, tôi không phải hung thủ.”“Giản Tĩnh, tôi có một vấn đề.” Đột nhiên Kojima Shibu mở miệng hỏi: “Có phải thủ phạm đã sớm biết phải không? Có khi nào phát hiện ở mật thất hay không?”Giản Tĩnh gật đầu: “Không thể loại trừ khả năng này, nhưng nếu như nói sau khi giết người hung thủ còn có thời gian lục tìm đồ vật, vậy quá mức lớn mật. Vậy nên tôi mới tiến thêm một bước, nghi ngờ người đó đã sớm biết về mật thất.”Võ Liệt hỏi: “Vậy ai là người biết mật thất?”“Rất nhiều.” Giản Tĩnh suy tư nói: “Tôi xin phép nhắc nhở mọi người, không nên chỉ nhìn chằm chằm vào hai loại khả năng vừa nói, rất dễ dàng giới hạn suy nghĩ. Cũng có thể có người từng nhìn thấy bản vẽ mật thất nên mới biết được vị trí của nó. Tìm hung thủ thì nên dựa vào chính án kiện để ra tay.”Kojima Shibu: “Giản Tĩnh nói đúng.”Nhưng Ishikawa lại mở miệng: “Cũng phải phân tích thêm ý đồ của hung thủ. Vì sao hung thủ lại phải dụ dỗ Raj giết người?”“Mục đích thứ nhất, giết chết Lynne.” Lee Conner cũng đồng ý với suy nghĩ này, dựa vào trình tự trò chơi để phân tích hung thủ: “Có lẽ Lynne nắm giữ chứng cứ bất lợi của thủ phạm.”Kumiko Terauchi: “Từ hậu quả tôi phân tích, Raj sẽ bị loại trừ, Ishikawa bị nghi ngờ.”Valeria lại đưa ra một phương hướng mới: “Có phải hung thủ muốn đánh lạc hướng suy luận của chúng ta hay không? Ngược lại tự hạ thấp hiềm nghi của bản thân?”“Đúng vậy, điều này cũng có khả năng cao.” Liễu Tú Trí nói: “Người có thể dễ dàng biết được Raj sẽ ra tay báo thù và mật thất trong phòng sách sẽ là ai?”Andre: “Những người ở ngoài gia đình chắc không biết.”“Chính là cậu em vợ, cháu trai, em rể, cháu ngoại trai, vị hôn thê.” Lee Conner nhìn về phía bọn họ.Giang Bạch Diễm nói: “Nếu nhìn theo hướng chính, nhóm người này có hiềm nghi. Nếu nhìn theo hướng ngược lại thì đám người kia lại có hiềm nghi. Tổng kết, tất cả mọi người đều có hiềm nghi.”Giản Tĩnh suýt nữa chết cười.Nhưng cô cũng rất hiểu lựa chọn của bọn họ, phần lớn các điểm nổi bật của trinh thám đều bị cô và Kojima Shibu đoạt mất. Nhưng những người khác đến tham gia chương trình để tìm ra chân tướng câu chuyện chứ không phải để thành toàn cho NPC.Nếu không thể nghiêm túc so sánh với trinh thám, vậy thì nói là chơi trò chơi đi.Giống như đấu địa chủ, giống như giết người sói, dùng tư duy trò chơi để chơi trò chơi, cũng là một loại phương pháp.“Nếu nghi ngờ theo hướng ngược lại thì tôi không có cách nào giải thích.” Cô hạ bậc thang, sau đó nhìn thời gian: “Nếu không còn việc gì, tôi trở về nghỉ ngơi trước đây.”Chương Tuyết Nhi không thân với cô lắm, nhưng bên phía Trung Quốc chỉ có hai người là phái nữ, dễ dàng nói chuyện hơn: “Sớm vậy?”Giản Tĩnh lấy ra một chiếc gương nhỏ, nhìn mặt mình trong gương: “Không còn cách nào, lớp trang điểm bắt đầu mờ đi rồi.”Chương Tuyết Nhị nói: “Cô không dùng phun sương trang điểm hả?”“Dùng cái đó khiến tôi cảm thấy gương mặt cực kỳ căng chặt, không thoải mái.” Giản Tĩnh cẩn thận dùng lòng bàn tay lau qua da: “Dán mắt hai mí lâu rồi rất khó chịu, lại còn phải mang theo lớp trang điểm hoạt động mười mấy giờ nữa, thật sự không chịu được.”Cô còn tưởng rằng tham gia chương trình thực tế, việc khó nhất chính là xã giao, ai biết lại không hề cảm nhận được thú vui khi chơi trò chơi, hoàn thành phá án. Ngược lại mỗi ngày còn phải mang lớp trang điểm mười mấy giờ, trở thành một gánh nặng không nhỏ.Ngày hôm qua cô còn phải dán lông mi giả, hôm nay đã hoàn toàn từ bỏ.Chương Tuyết Nhi cổ vũ cô: “Quen rồi thì sẽ ổn thôi.”“Ngày mai là ngày cuối cùng rồi.” Cuối cùng Giản Tĩnh không nhịn được, xé xuống kích mắt hai mí, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Tôi phải trở về tắm rửa rửa mặt, ngày mai gặp lại.”“Ngày mai gặp lại.”--Phòng phát sóng trực tiếp, khu vực bình luận:‘Ha ha ha ha, cô Giản lúc trước và lúc sau khác nhau thật đấy.’‘Một giây trước còn là nữ vương khí phách, một giây sau hóa thân thành công chúa kiều hoa.’‘Bà xã của tôi đáng yêu nhất.’‘Quả nhiên người giỏi đều đi ngủ sớm.’‘Học sinh dốt run rẩy.’‘Đến đây đến đây, mau đánh cược, đêm nay bác sĩ sẽ ra tay sao?’‘Trời tối, mọi người mau nhắm mắt.’--Giản Tĩnh trở về phòng, rửa mặt tắm rửa, thay quần áo ngủ ở nhà.Chín giờ bốn mươi phút, đói bụng.Vì vậy cô nắm chặt thời gian, nhanh chóng chạy xuống nhà ăn, mua một phần bánh kem hoa phu.Giang Bạch Diễm đang ăn cháo ở nhà ăn.“Đây là thứ gì vậy?” Cô nhìn màu xanh lục trong bát của cậu, lập tức không còn cảm giác muốn ăn: “Sao cậu có thể nuốt xuống vậy?”Giang Bạch Diễm đau khổ nói: “Nước rau củ, tôi đói bụng.”Giản Tĩnh cầm bánh hoa phu đưa cho cậu: “Ăn một miếng.”Giang Bạch Diễm hơi giãy giụa, cuối cùng ngậm đi chiếc bánh hoa phu từ trên tay cô.Vị đường thơm ngọt và cacbohydrat vào bụng, cuối cùng dạ dày đang kêu gào cũng không tạo phản nữa, chậm rãi tiêu hóa mỹ vị khó có được.“Tôi khổ quá mà.” Cậu than ngắn thở dài.Có thể có được cơ hội đến [Vua trinh thám] cũng không dễ dàng, đây là tiết mục toàn cầu, muốn tăng mạnh mức độ nổi tiếng, dấn thân sang thị trường nước ngoài thì nhất định phải nắm chặt cơ hội này.Vì có thể về hưu ở tuổi ba mươi, Giang Bạch Diễm có áp lực rất lớn. Cậu không dám béo phì, cũng không dám giống người nào đó, ăn liên tục trước màn ảnh.Nhưng mà… đói quá đi mất.Trò chơi hao phí trí tuệ, càng hao phí thể lực.Giản Tĩnh lấy một thìa đầy kem, vui vẻ đưa vào trong miệng: “Cậu cũng ăn một ít đi?”“Không thể ăn.” Giang Bạch Diễm kêu lên một tiếng, làm tinh thần hăng hái lên, uống sạch bát nước rau củ khó ăn, lau miệng: “Tôi trở về ngủ trước đây, ngủ ngon.”“Ngủ ngon.” Cô vẫy vẫy tay.Bóng dáng của cậu biến mất ở ngoài cửa.Giản Tĩnh cắn cái thìa, ngẫm nghĩ: ‘Hai ngày nay Tiểu Bạch rất ít nói chuyện với cô.;Mười giờ đêm, cửa lớn đóng lại, phát sóng trực tiếp đã đến giờ kết thúc.Giản Tĩnh ăn xong bánh kem, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, chán sắp chết chọc chọc máy ghi âm. Bật cuốn băng của Đặng Lệ Quân lên, tiếng nhạc tung bay trong phòng.“Đưa bạn đến ngoài thôn nhỏ, có một câu muốn nói, mặc dù trăm hoa đã nở, hoa dại ven đường, bạn không được hái……”Cô: “???”--Phòng của Giang Bạch Diễm.Trong phòng tắm bốc lên hơi nước màu trắng, giọt nước đọng lại trên người, sữa tắm có mùi hương ngọt ngào. Cậu nhanh chóng gội sạch đầu và rửa sạch thân thể, sau đó mặc chiếc áo tắm dài đi ra, nằm dựa trên chiếc ghế dựa.Thả lỏng suy nghĩ, hình như đang tính toán gì đó.--Phòng của Chương Tuyết Nhi.Trên mặt cô ấy đang đắp mặt nạ, trong tay cầm máy mát xa, cố gắng mở rộng lỗ chân lông, không bao lâu sau, làn da tuyết trắng trở nên đỏ bừng.--Phòng của Võ Liệt.Anh ta nằm sấp xuống mặt đất tập hít đất, một, hai… Tập hai mươi cái theo thói quen, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.--Phòng của Liễu Tú Trí.Anh ta cầm ly rượu, ngắm nhìn mặt biển tối đen ngoài kia. Nụ cười hiền lành trang nhã lúc ban ngày đã biến mất không thấy, thay thế là một loại khí chất tối tăm nặng nề.Qua một lúc, anh ta cầm lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà, hung hăng ném mạnh xuống mặt nước.Vang lên loạt tiếng ‘lõm bõm’.--Phòng của Kim Lan Nhi.Cô ấy đang tập giãn cơ thể, cố hết sức ép cơ thể xuống, làm ra một động tác yoga cực kỳ khó.30 giây sau, từ từ thu hồi cơ thể, làm động tác tiếp theo.--Phòng của Park Min Chul.Đèn bàn bật sáng, anh ta lật quyển notebook đã viết xong hơn nửa, vẽ lại manh mối trên giờ giấy trắng. Đôi lông mày nhíu chặt, thường thường cắn đầu bút, giống như rơi vào ngõ cụt.--Phòng của Kojima Shibu.Anh ta đang vẽ tranh, nếu có người nhìn đến, chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Một tác giả truyện tranh đã thất hứa mấy kỳ, vậy mà lại đang bắt đầu vẽ một kỳ mới.--Phòng của Kumiko Terauchi.Cô ấy đã ngủ say, từ nhịp thở hô hấp nhẹ nhàng có thể thấy giấc ngủ không tệ.--Phòng của Hiroto Ishikawa.Ông ta cũng chọn một cuốn băng bật lên, nhưng không phải của Đặng Lệ Quân, mà là [Ác nữ] của Miyuki Nakajima .Thật là một thời đại đầy hoài niệm. Ông ta nghĩ.--Phòng của Valeria.Cô ấy duỗi thẳng mũi chân, chậm rãi áp chân xuống. Qua một lúc sau, lại đổi chân khác.Rõ ràng là động tác đơn giản nhất, nhưng ở trên người cô ấy lại có một vẻ đẹp ưu nhã không gì sánh kịp.--Phòng của Andre.Anh ta và Vodka.--Phòng của Lee Conner.Anh ta mặc áo ngủ tơ tằm sang quý, nằm trên giường lật notebook. Tiếng lật giấy của trang sách, vô cùng thôi miên, không mấy chốc, đèn trong phòng đã bị tắt đi.--Phòng phát sóng trực tiếp, phòng đơn độc.Người chủ trì: “Chào mọi người, tôi là Daniel. Đúng vậy, tôi đã chết, nhưng tôi lại sống. May mắn có được không may như vậy không chỉ có tôi, Lynnell, chào hỏi mọi người đi.”Lynnell: “Các quý cô, các quý ông, chào buổi tối. Tôi là Lynnell, một quả trứng xui xẻo không biết vì sao lại bị giết chết.”Người chủ trì: “Tôi nghĩ người xem có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô.”Lynnell: “Nếu mọi người muốn biết ai là thủ phạm, xin lỗi, tôi thật sự hoàn toàn không biết gì cả.”Người chủ trì: “Cảm giác bị giết ra sao?”Lynnell: “Thật sự khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn, tầm một giờ sáng, đột nhiên tôi bị đánh thức, nhân viên công tác nói cho tôi, tôi bị giết. Trời ạ, điều này thật sự là một cơn ác mộng.”Người chủ trì: “Cô có nghĩ đến việc Raj sẽ ra tay với mình không?”Lynnell: “Thật ra tôi cũng từng suy đoán, dù sao chuyện xưa của tôi có quá khứ không thể nhìn. Đối với việc này, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi, cho dù là vì lý do gì nhưng cũng không thể coi thường cái giá của sinh mệnh.”Người chủ trì: “Theo ý của cô, có phải thủ phạm cho rằng cô đã biết cái gì đó nên mới có thể để Raj giết người?”Lynnell: “Nói thật, tôi cũng không biết chính mình biết cái gì.”Người chủ trì: “Có lẽ cô có bí mật gì đó, chưa từng nói với người khác?”Lynnell: “A, đúng vậy, khoảng mười một giờ hôm trước, tôi có đi gặp Đan, lúc ấy ông ta còn sống rất tốt.”Người chủ trì: “Xem ra lúc đó tôi vẫn chưa chết. A, đúng rồi, xin phép để tôi giải thích cho khán giả, làm người chết đầu tiên, tôi cũng không rõ là ai đã giết mình. Tôi đã ghi lại vài đoạn ghi âm, nhưng lại bị hung thủ phá hư nên sau đó nó tự động xóa bỏ tất cả nội dung, sau khi truyền phát tin xong thì bản ghi âm cũng bị xóa, bởi vậy không thể xác định được thời gian tử vong.”“Còn Lynne, cô ấy bị giết là do chính hung thủ thiết kế, sau đó gửi cho cố vấn xét duyệt. Raj phạm phải một sai lầm ở một chỗ, số lượng thuốc mà anh ta điền không đủ để gây mê cho một người trưởng thành. Do đó trên đường đi, ‘Lynne’ đã tỉnh lại mấy lần, có ý định chạy trốn. Sau mười giây đối phó, cuối cùng Raj lựa chọn mạnh mẽ giết chết cô ấy.”Người chủ trì vừa đưa ra đoạn ghi hình từ chỗ cố vấn vừa giải thích chi tiết quá trình của vụ án.Lynnell: “Nói như vậy nghĩa là đến tận bây giờ ekip cũng không biết ai là hung thủ?”Người chủ trì: “Đúng vậy, chúng tôi cũng không rõ ràng lắm, tất cả mọi chuyện đều tuyệt đối công bằng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận