Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 328

Chương 328

Nói chuyện với Fina thu thập được rất nhiều thông tin có ích.Giản Tĩnh đã có bước đầu hiểu và đánh giá mọi người, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tiếp theo cô lại đi tìm bà Law.Tang chồng khi còn trung niên, đương nhiên tâm trạng bà Law không hề tốt gì. Chủ tịch Khang đang ở bên cạnh bà ấy nói chuyện phiếm, cũng như nói về cuộc sống sau này.“Bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy, như thế nào cũng phải nghĩ cách.” Nhà kinh doanh Khang Luy có lối suy nghĩ vừa bình tĩnh vừa khách quan: “Tìm người kế nhiệm ở nơi này rất khó khăn, bà phải nghĩ cho kỹ.”Bà Law cười đau khổ: “Ban đầu tôi cũng không hy vọng kiếm được tiền, công việc của ông ấy rất vất vả, mà cũng không phải lần nào chúng tôi cũng có vốn. Số tiền chính phủ ủng hộ như muối bỏ biển, tôi chỉ muốn giúp đỡ công việc của ông ấy một chút.”Khang Luy nói: “Công việc của ông Law rất ý nghĩa, không thể cân đo được bằng tiền.”“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế, ngày trước tôi cũng rung động trước sự cố chấp của ông ấy…” Bà Law nhấp ngụm champagne, nói: “Dù cho chúng tôi cũng từng có xích mích, nhưng tôi… Chưa từng nghĩ ông ấy sẽ rời xa tôi như vậy.”Khang Luy gật đầu, vẻ mặt đồng tình: “Chuyện này thật khiến người ta tiếc nuối.”“Tôi thật sự mong đây là cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh.” Bà Law xoa thái dương, ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Luy, bà nói thật cho tôi biết đi, cô Giản nói là thật sao?”Khang Luy hỏi: “Hung thủ là một trong số chúng ta?”“Điều này thật đáng sợ.” Bà Law lẩm bẩm: “Ai lại muốn giết ông ấy chứ?”Giản Tĩnh đứng ở bên ngoài gõ cửa: “Cháu có thể vào không?”“Mời vào.”Cô cầm bưng cốc sữa nóng, bánh quy và một vài viên kẹo đi vào trong, mượn hoa dâng Phật: “Hình như hai người vẫn chưa ăn cơm tối, bổ sung thêm ít đường đi ạ.”“Cháu đến thật đúng lúc.” Tay chủ tịch Khang do dự một lúc giữa bánh quy và sữa, cuối cùng không dám ăn đồ có calo cao nên chọn sữa nóng: “Tĩnh Tĩnh, nói cho bọn dì biết, cháu thật sự cho rằng giáo sư chết là do mưu sát sao?”“Không loại trừ khả năng này.” Giản Tĩnh nhân tiện ngồi xuống, tham gia cuộc nói chuyện: “Nhưng nói thật thì cháu cũng chưa nghĩ ra là ai muốn giết ông ấy. Bà Law, giáo sư từng có mâu thuẫn với ai không?”Bà Law lưỡng lự nói: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra.”Giản Tĩnh giả vờ suy nghĩ: “Hai ngày nay, hình như người duy nhất có mâu thuẫn với giáo sư chỉ có tôi. Ông ấy không có gì khác thường với người khác, chỉ có mỗi bác Charlie là đối xử vô cùng lạnh lùng… Bà thấy thế không?”“Đúng vậy, ông ấy rất để ý đến Charlie.” Bà Law đồng tình: “Charlie là bạn tốt của tôi, chúng tôi có rất nhiều sở thích giống nhau như xem biểu diễn ca múa, dạo quanh triển lãm, nói chuyện về chính trị quốc tế. Ông Law không hứng thú gì với những thứ này, ông ấy luôn nghĩ rằng Charlie không có ý tốt đẹp gì.”Chủ tịch Khang lười nhác nói: “Bụng dạ đàn ông còn hẹp hòi hơn phụ nữ rất nhiều.”“Đây là đặc tính của động vật giống đực, tính chiếm hữu. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể bảo đảm gen của mình có thể truyền cho thế hệ sau.” Bà Law không hổ danh là vợ của nhà động vật học, lời bình vô cùng sắc bén: “Khi mình ở bên cạnh ông ấy thì ông ấy ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng khi ở cùng với người đàn ông khác thì lập tức sồn sồn lên.”Chủ tịch Khang ngước mắt, liếc nhìn qua Giản Tĩnh một cách tự nhiên, hỏi với vẻ tùy ý: “So, yes or no?”Giản Tĩnh: “???”“Just one.”“Giáo sư biết chuyện này không?”“Nếu như biết thì với tính cách của ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ không cho phép Charlie qua đây.” Bà Law nói.Giản Tĩnh chen lời: “Như vậy thì bác sĩ Charlie có thái độ gì với giáo sư Lao?”Bà Lao ngẩn ra một chút, bất đắc dĩ nói: “Hai người họ không phải bạn bè, cũng không có giao lưu gì.”“Cho nên?” Giản Tĩnh trái lại vẫn mơ hồ.“Hương Thảo, bà đừng để bụng con gái trẻ tuổi chưa biết gì. Chúng ta từng có lúc như vậy.” Chủ tịch Khang mỉm cười: “Tĩnh Tĩnh, ý Hương Thảo nói là đàn ông không để ý gì cả.”Giản Tĩnh đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó: “Không để ý có nghĩa là bác sĩ Charlie không yêu bà?”“Ặc, không.” Bà Law cười: “Ông ấy là người theo chủ nghĩa không kết hôn, tôi cũng chưa từng muốn hẹn hò với ông ấy. Tôi chỉ yêu một mình Law.”Giản Tĩnh: “...”Chủ tịch Khang yêu thương vỗ vai bà ấy, nói: “Đa số đàn ông không chung thủy là do bản năng, còn phụ nữ ngoại tình chưa chắc là lòng dạ thay đổi. Có thể là mất hứng, suy sụp, là everything.”Giản Tĩnh bỗng nhiên hoảng hốt.“Tĩnh Tĩnh, tình yêu trong các tác phẩm của cháu đều rất trong sáng, không yêu nữa mới đi ngoại tình. Và chỉ yêu đến khi chết đi sống lại mới giết người rồi tự tử vì tình… Sự sống và cái chết làm rõ mọi chuyện, trong đục rõ ràng. Nhưng tình yêu thường hỗn loạn như vậy, tốt hay xấu, cao sang hay đê hèn, tất cả đều hòa trộn lại với nhau.”Dù nhiều năm không làm biên tập nữa, nhưng dù sao Khang Luy một tay gây dựng lên Kim Ô, vẫn có thể nhìn thấu mỗi tác giả dù chỉ liếc qua một lần.“Tác phẩm chính là cái gương phản chiếu cuộc đời, đọc giả xem tác phẩm của cháu không chỉ chấp nhận bầu tâm sự, mà còn đang xem xét bản thân mình. Thấy được khoảng cách giữa giới hạn sự sống và cái chết với người bình thường, người ta mới dễ dàng nắm bắt được. Nhưng cháu không thể thỏa mãn chỉ với mấy điều đó, muốn có được thành tích văn học càng cao, cháu càng phải cố gắng hơn nữa.”Khang Luy nói xong, lại mỉm cười: “Cháu đừng nói những điều này cho Mộ Thành biết, thừng bé thấy cháu còn trẻ, viết ra những thứ càng sâu sắc phức tạp sẽ dễ dàng biến khéo thành vụng. Dì đồng ý với ý kiến của thằng bé, nhưng cháu phải biết rằng con đường cháu phải đi còn rất dài, đừng buông lỏng bản thân.”Giản Tĩnh gật đầu liên tục.“Được rồi, tán gẫu hơi xa rồi đó.” Khang Luy chuyển chủ đề, mở miệng hỏi thẳng: “Hương Thảo, bà nghĩ Charlie có lý do gì để giết giáo sư không?”“Khụ.” Giản Tĩnh suýt chút nữa sặc.Chủ tịch hỏi đột ngột quá.Bà Law hỏi ngược lại: “Ông ấy không chịu vì tôi mà từ bỏ ý định không kết hôn thì sao có thể vì tôi mà giết người?”“... Một câu hỏi cuối cùng.” Giản Tĩnh hỏi: “Tại sao bác sĩ Charlie nghỉ việc?”—----------------------------------------------------------------------------------------------Giản Tĩnh bắt gặp Trần trước cửa phòng bác sĩ Charlie, hình như hai người đang cãi nhau. Nhưng khi nhìn thấy cô đến, hai người họ không hẹn mà cùng nhau ngừng cãi cọ.“Hai người đang nói gì vậy?” Cô tò mò hỏi.Bác sĩ Charlie: “Không có gì.”Giản Tĩnh nhìn Trần, anh ta cũng không chịu trả lời mà quay người rời đi.“Bác sĩ.” Giản Tĩnh không đuổi theo, ngược lại nhân cơ hội này chặn Charlie lại: “Ông có suy nghĩ gì về giáo sư vừa mới chết.”Bác sĩ Charlie: “Ông ta chết vì bị bắn súng, những chuyện khác thì tôi không biết.”Giản Tĩnh giả vờ kinh ngạc, đánh lừa ông ấy: “Nhưng tôi nghe nói hai người từng tranh cãi rất kịch liệt.”“Ai nói? Không có chuyện này đâu.” Ông ấy lạnh lùng trả lời.Giản Tĩnh sao có thể đồng ý dừng lại như vậy, cô tiếp tục xuất kích: “Bởi vì bà Law.”Vẻ mặt bác sĩ Charlie thoáng thay đổi.“Chúng tôi không tranh cãi, chỉ là nói một hai câu qua loa thôi.” Charlie nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên, ông ta luôn bắt gió bắt bóng.”“Chỉ là bắt gió bắt bóng thôi sao? Tôi nghĩ ông ta phải nắm giữ trong tay bằng chứng thiết thực.” Giản Tĩnh hạ giọng xuống: “Điều này không phải là thông tin tốt đối với ông.”Charlie nhướng mí mắt, nhạy bén hỏi: “Cô đang ám chỉ tôi giết Law?”Giản Tĩnh: “Chắc chắn ông sẽ phủ nhận điều này.”“Đương nhiên rồi, tôi không giết ông ta.” Charlie nói với giọng kiên quyết.Giản Tĩnh hỏi: “Sau tám giờ tối ông đã làm gì?”“Cô đang thẩm vấn tôi?” Ông ấy tức giận trách mắng: “Nghe đây, cô không có tư cách thẩm vấn tôi, tôi có quyền không trả lời câu hỏi của cô.”Giản Tĩnh buông thõng tay: “Bác sĩ, ông không cần làm quá chuyện mà ai cũng biết. Thật ra bản thân tôi chỉ cảm thấy nghi ngờ, muốn xác minh lại suy đoán của mình thôi. Mà biểu hiện của ông… Không thể không nói, vô cùng tệ.”Charlie nhíu mày, trên trán xuất hiện vết nhăn chằng chịt. Ông ấy mím chặt môi, nhìn cũng biết người chủ đang cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình.“Hãy để chúng ta bình tĩnh và nói chuyện với nhau.” Giản Tĩnh mở thẻ tín nhiệm: “Người chết là giáo sư có chút danh tiếng, đương nhiên bên phía cảnh sát sẽ điều tra kỹ càng. Bác sĩ, ông chắc không thể thành kẻ tình nghi vào lúc này chứ nhỉ?”Bác sĩ Charlie lạnh lùng cười: “Cô uy hiếp tôi?”“Chúng ta mới quen biết nhau ngày hôm qua, tôi uy hiếp ông thì được lợi gì?” Giản Tĩnh mỉm cười: “Tôi muốn sự thật, mà bác sĩ lại muốn offer trong trường Đại học ở nước ngoài. Chúng ta cũng không có xích mích gì cả.”Cô biết được nguyên nhân bác sĩ Charlie nghỉ việc từ chỗ bà Law… Lĩnh vực mà ông ấy nghiên cứu rất ít người quan tâm, trường đại học không chịu chi trả kinh phí cho ông ấy nữa, đề nghị ông ấy hoặc là sửa phương hướng nghiên cứu hoặc là tự nghĩ cách xoay sở tiền bạc.Bác sĩ Charlie vô cùng tức giận nên đã từ chức. Nhưng ông ấy không muốn từ bỏ nghiên cứu của mình nên đã gửi hồ sơ đến trường đại học nghiên cứu cùng lĩnh vực đó ở nước ngoài, hiện tại đang chờ hồi âm.Nếu như ông ấy trở thành nghi phạm trong vụ mưu sát, e rằng giấc mơ offer sẽ theo đó mà rời xa ông ấy.Charlie im lặng.Một lúc sau, ông ấy nói: “Tôi luôn ở trong phòng viết luận văn, không ra ngoài.”“Có gì có thể chứng minh không?”“Cô hỏi cái cậu ở bên cạnh phòng tôi đi.” Charlie nói: “Cậu ta ở bên đó có thể nhìn thấy phòng tôi.”Người ở phòng bên cạnh là phóng viên Lê.Lều của anh ta gần sát ngôi nhà bên cạnh căn nhà gỗ nhất, nếu như không kéo rèm cửa lên thì đúng là có thể nhìn thấy một phần căn phòng của bác sĩ.Bây giờ là chín giờ bốn mươi phút tối, rất gần với thời gian xảy ra án mạng đêm qua.Giản Tĩnh thừa thế xông lên, xông thẳng đến phòng của phóng viên Lê.Anh ta hoảng sợ giật nảy mình trước vị khách đến thăm bất ngờ, vẻ mặt mờ ám: “Cô Giản? Muộn như vậy rồi, cô đến đây có chuyện gì?”Giản Tĩnh đi thẳng vào chủ đề: “Bác sĩ Charlie gặp một vài chuyện phiền phức, ông ấy muốn biết tối hôm qua anh có thể xác nhận ông ta luôn ở trong phòng được không?”Phóng viên Lê ngạc nhiên, một lúc sau mới nói: “Tôi có thể làm gì được?”“Phòng của anh có thể nhìn sang chỗ ông ấy.” Giản Tĩnh nghiêng đầu, liếc nhìn một cái.Dù trong lều có thể kéo lụa mỏng ở cửa sổ xuống để che đi, tầm nhìn không phải quá rõ nhưng chỉ cần không kéo rèm cửa sổ che nắng lên thì vẫn có thể nhìn thấy tình hình trong căn phòng gỗ.Nhưng phóng viên Lê lại nói với vẻ có lỗi: “Tôi không để ý đến chuyện bên đó, hôm qua tôi mệt nên lên giường nghỉ từ lâu rồi.”“Không nhìn thấy gì cả dù chỉ một chút?” Cô hỏi.Phóng viên Lê buông thõng tay: “Lực bất tòng tâm.”Giản Tĩnh thất vọng nói: “Vậy sao, thế thì không ổn rồi.”“Không phải chứ, chẳng lẽ tôi không nhìn thấy là bác sĩ Charlie sẽ thành hung thủ sao?” Phóng viên Lê nghi ngờ: “Cô Giản, chẳng lẽ cô nghĩ hung thủ nằm trong số chúng tôi?”Giản Tĩnh hỏi: “Anh không thấy như vậy sao?”Phóng viên Lê nói: “Chúng tôi làm gì có ai có thù oán với giáo sư? Mấy người đến đây để nghỉ phép, bà Khang là bạn bè lâu năm với vợ chồng giáo sư. Tôi đến đây chụp ảnh, về căn bản không quen biết gì với giáo sư. Bác sĩ Charlie là bạn của bà Law, Trần cũng làm việc ở đây nhiều năm. Tôi hoàn toàn không nghĩ ra lý do nào cả.”Anh ta còn khuyên nhủ Giản Tĩnh: “Cô Giản, nghe nói cô là tác giả. Tôi biết trí tưởng tượng của tác giả rất phong phú, nhưng tiểu thuyết là tiểu thuyết, thực tế là thực tế.”“Cho nên anh nghĩ hung thủ là người phạm tội bên ngoài?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.Phóng viên Lê nhún vai: “Đây là đáp án rất rõ ràng.”Giản Tĩnh gật đầu, không tranh luận với anh ta nữa mà liếc mắt nhìn căn phòng, nói: “Theo như anh nói thì tối hôm qua anh luôn ở trong phòng?”“Đúng vậy, tôi rất mệt nên lên giường đi ngủ luôn.” Phóng viên Lê thở dài, bất lực nói: “Nếu như cô cần bằng chứng tôi không ở hiện trường thì xin lỗi, tôi cũng không có.”“Cảm ơn anh đã hợp tác.”Giản Tĩnh quay người rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận