Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 134

Chương 134

Sau khi thu hình chương trình nhà ma xong, đám khách quý trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngủ thẳng đến giữa trưa mới bắt đầu ghi hình phần cuối cùng.Dựa theo lịch trình, nội dung ghi hình lần này là các khách quý đi tham quan hậu trường sản xuất nhà ma.Ví dụ như cách xây dựng cơ quan, quá trình sản xuất NPC mô phỏng người thật, thiết kế cảnh tượng cùng với trò chuyện với ông chủ, tuyên truyền chương trình và nhà ma.Tất cả mọi người tập hợp vào lúc mười hai giờ rưỡi, đúng một giờ chiều xuất phát, đến địa điểm ghi hình.Xe vừa chạy, Giang Bạch Diễm đã cảm thấy khác thường: “Cô Tĩnh Tĩnh đâu?”“Cô Giản có việc nên đi trước rồi.” Tổ đạo diễn giải thích.Giang Bạch Diễm nửa tin nửa ngờ: “Có phải các người lại làm chuyện xấu rồi không?”PD trêu chọc cậu: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không bắt cóc cô Giản rồi đem đi bán đâu.”Coco: “Cậu dính người thật đấy.”Giang Bạch Diễm trợn mắt, không thèm quan tâm cô ta, cúi đầu nhắn Wechat....Sau khi phát sóng.Bình luận 1: Dự cảm của em trai rất đúng.Bình luận 2: Đây không phải dụ dỗ, mà là bắt cóc~Bình luận 3: Chính xác, trứng phục sinh ở nơi nào thế?Bình luận 4: Bắt đầu rửa phim....Giản Tĩnh không trả lời tin nhắn của Giang Bạch Diễm, bởi vì cô bị bắt cóc rồi.Cô đến điểm tập hợp lúc mười hai giờ, sau khi lên xem chẳng nhìn thấy đồng bạn nào, còn cho rằng là mình đến sớm. Ai ngờ cửa xe đột ngột đóng lại, tài xế đạp chân ga, chở cô bỏ chạy.Giản Tĩnh: “?” Kích hoạt cốt truyện dành cho một người à?Chị gái PD: “Cô Giản sẽ ghi hình một mình, lát nữa mới tụ tập với mọi người.”Giản Tĩnh: “... Đây là quà kỷ niệm cô nói?”PD: “Ngạc nhiên không, mừng rỡ không, có kích thích không nào?”Cô: “...”Xe đã dán một lớp che màu đen, cô cũng không quen thuộc địa hình nên không biết bọn họ chở mình đến nơi nào.Khoảng chừng qua nửa tiếng sau, xe dừng lại. Cô thử dò xét mở cửa bước xuống, đột nhiên xuất hiện hai người vạm vỡ kèm chặt trái phải cô, cộc cằn bịt mắt cô lại, lạnh lùng nói: “Ông chủ muốn gặp cô.”Giản Tĩnh: “...”Cô bị hai người áo đen kéo vào một tòa nhà.Ngồi thang máy, đi qua một đoạn hành lang, sau đó bị đẩy vào một cái phòng, cửa bị đóng lại thật chặt.Cô tháo bịt mắt xuống, ngắm nhìn bốn phía.Đây là một căn phòng họp nhỏ chỉ có một cái ghế sô pha, một bàn trà và một cái TV kích thước lớn. Cô vừa tiến lên trước hai bước, màn hình TV bất ngờ sáng lên.Một bóng người được chế tạo hoàn toàn từ CG xuất hiện, ngoác miệng nói: “Cô Giản, nghe danh đã lâu, tôi là tiến sĩ X.”Giản Tĩnh đỡ trán, nhịn cười, phối hợp diễn xuất: “Xin chào.”“Con chip các bạn lấy được từ trong bệnh viện rất quan trọng đối với chúng tôi.” Tiến sĩ X nói: “Biểu hiện xuất sắc của cô cũng nhận được sự chú ý của rất nhiều thành viên câu lạc bộ.”Giản Tĩnh: “... Cảm ơn?”...Sau khi phát sóng.Bình luận 1: Cười chết tôi ha ha ha ha.Bình luận 2: Bị ép làm trò, đau lòng cô Giản quá!Bình luận 3: Cái này còn không phải kịch bản thì giết tôi đi.Bình luận 4: Mịa, đây là muốn dựng cảnh chấn động hang hổ, cúi đầu bái lạy à?Bình luận 5: Chẳng có tí kỹ năng làm trò, xấu hổ quá!Bình luận 6: Kỹ xảo biểu diễn của cô Giản chẳng tiến bộ tí nào......Tiến sĩ X nói: “Có lẽ cô đã biết rõ, câu lạc bộ X của chúng tôi cố gắng phát hiện sự thật, đào bới bí mật bị che giấu.”Ông ta bắt đầu nêu ví dụ về mấy cống hiến của câu lạc bộ tại lĩnh vực khảo cổ, y học, hàng không vân vân,... đồng thời còn tuyên truyền một ít hình ảnh và phim tài liệu, khiến cho cậu chuyện rất thật.Giản Tĩnh giả vờ nghiêm túc suy nghĩ: “Vì vậy...?”“Bởi vì bệnh viện [bíp bíp...], chúng tôi đã mất đi rất nhiều thành viên, không thể không thu nạp thêm máu mới.” Tiến sĩ X nói thẳng: “Trên bàn có một bức thư, xin mở ra.”Giản Tĩnh cầm phong thư trên bàn tra, mở ra nhìn, là một dãy mật mã.“Nếu như cô có thể phá giải mật mã phía trên, cửa lớn câu lạc bộ X rộng mở vì cô.” Tiến sĩ X nói: “Cô Giản, tài năng của cô không chỉ có như thế, nếu chỉ lãng phí ở mấy câu chuyện cũ hư cấu không có ý nghĩa thì quá đáng tiếc. Sự tiến bộ của loài người cần người mới như cô, vũ trụ rộng lớn mới là tương lai của chúng ta.”Ông ta tâng bốc một hồi, cuối cùng còn nói: “Chờ mong câu trả lời của cô.”Video chuyển hướng, màn hình dừng lại trên bức thư mời....Sau khi phát sóng.Bình luận 1: Cô Giản lấy được một bức thư mời?Bình luận 2: Biểu hiện của cô ấy tốt nhất mà, không được hả?Bình luận 3: Chỉ nói ‘cô’ thôi, không phải ‘các cô’.Bình luận 4: Ngầu quá~ Mau tham gia đi, kích hoạt tình tiết mới!Bình luận 5: Rốt cuộc mật mã là gì? Không chiếu à?Bình luận 6: Chắc khi nào quay mới chiếu nhỉ?Bình luận 7: A a a giỏi quá!!!Bình luận 8: Trứng phục sinh rất tuyệt, khiến phần sau trở nên hoàn chỉnh, nếu không thì cái kết hơi đột ngột.Bình luận 9: Mịa, sao tôi có cảm giác giống công ty OR nhỉ?Bình luận 10: Tôi có một suy nghĩ lớn mật, X mới là nhân vật phản diện!...Giản Tĩnh đã nhận được quà kỷ niệm: Một tấm thư mời của câu lạc bộ X.Cô lập tức thoải mái.Tuy chỉ là giả nhưng loại đồ lưu niệm này còn thú vị hơn đám khách quý giả mù sa mưa tâng bốc nhau kia nhiều.Tổ tiết mục rất hiểu chuyện [đầu chó].Đoạn ghi hình đến đây là kết thúc.Các khách quý khác đi ra khỏi căn phòng sát vách, hình như mọi người đoán được cái gì, ai cũng im lặng không nói chuyện, bình tĩnh thưởng thức bữa tiệc đứng như không chuyện gì.Không có máy quay, mọi người càng thả lỏng, quan hệ cũng trở nên hơi xa lạ, ai làm việc nấy, không có gần gũi như biểu hiện trong chương trình.... Tất nhiên cũng có người trái ngược.“Cho tôi xem thư mời một chút đi.” Trên đường trở về bằng máy bay, Giang Bạch Diễm chen lấn nhân viên công tác, khăng khăng ngồi cùng cô, nhắc mãi bên tai: “Chỉ nhìn một chút thôi mà.”Giản Tĩnh: “Không được.”“Vì sao?” Cậu nằm bò ra thành ghế, gác cằm lên mu bàn tay: “Có phải chị còn giận tôi không? Tôi đã biết lỗi rồi mà, đừng tức giận nữa nhé?”Giản Tĩnh hỏi lại: “Vì sao nhận lỗi rồi thì không thể tức giận? Tôi đánh cậu một trận rồi nhận lỗi, cậu cũng không tức à?”“Không cần nhận lỗi cũng không tức giận luôn.” Cậu nghiêng mặt lại gần, vô tội hỏi: “Có muốn thử xem một chút không?”Giảng Tĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác, duỗi tay bóp mạnh gương mặt của cậu.Giang Bạch Diễm: “?”“Đã duỗi mặt sang đây thì phải có tự giác bị bóp mặt.” Cô nhéo má cậu, cười tủm tỉm: “Cậu cho rằng nói như vậy thì tôi không dám đánh cậu nữa à?”Giang Bạch Diễm: “Ờ bóp đi.”Giản Tĩnh nhéo một lúc mới buông tay: “Lần sau không được viện cái cớ này nữa.”“Đau quá.” Cậu xoa mặt, bĩu môi: “Sao chị xuống tay được thế.”“Có gì mà không xuống tay được?” Cô giơ tay lên: “Chỉ là hành, động, nhấc, tay thôi mà.”Giang Bạch Diễm đổi tư thế, cúi người sang một bên, áp hai má ửng đỏ vào cánh tay, không dám nhìn thẳng vào mắt cô như một đứa trẻ đang hờn dỗi: “Tôi tưởng chị sẽ mềm lòng.” Dừng một lát, cậu lại lẩm bẩm như đang tự nói với bản thân: "Hóa ra chỉ mềm lòng với người khác... A!"Nửa mặt kia cũng không thoát khỏi bàn tay tà ác.“Cậu nói bóng gió cái gì đấy, rốt cuộc là muốn hỏi gì?” Giản Tĩnh thả tay, xem kỹ nét mặt của cậu.Giang Bạch Diễm: “Thư mời.”“Thật không?” Cô cười khẩy một tiếng, đưa phong thư cho cậu: “Muốn xem thì xem đi.”Giang Bạch Diễm cong môi, không tình nguyện mở ra.Quả nhiên bên trong là một chuỗi mật mã.Qtfnizcyhfsgcvfynthebf“Tôi giải được mật mã thì chị có thể trả lời tôi một chuyện không?” Cậu hỏi.Giản Tĩnh liếc cậu: “Được.”Giang Bạch Diễm lấy giấy bút ra, bắt đầu tính toán: “Loại mật mã không có quy luật này rất giống với cái chúng ta gặp được trong nhà ma, chỉ cần di chuyển vị trí các chữ cái đúng không? Tổng cộng có hai mươi lăm loại, tôi không tin mình không thể giải ra.”Mười tiếng sau, máy bay bắt đầu hạ cánh.Trong tiếng thông báo của máy bay, Giản Tĩnh tháo bịt mắt, buồn ngủ hỏi: "Thế nào, giải được chưa?"Giang Bạch Diễm co được dãn được: "Tôi chíp chíp được không?"Cô nín cười: "Vậy nên vẫn không giải được."“Khó quá.” Cậu tiến lại gần, điềm đạm đáng yêu nói: “Tôi không am hiểu cái này.”Cô cố ý hỏi: “Vậy cậu vội vã muốn xem thư mời làm gì?”Giang Bạch Diễm thở dài, nói một câu mang hai ý nghĩa: “Lỡ như tôi có thể giúp chị thì sao.”Cô đỡ trán: “Đáp án chính là: Truth can never be blinded (Sự thật không bao giờ bị che lấp), hãy tự đi tìm kiếm.”Giang Bạch Diễm mím môi: “Cho tôi ít gợi ý đi.”Giản Tĩnh: “Không được.”“Một chút thôi.” Cậu nhõng nhẽo đòi hỏi: “Một chút là được rồi.”Nhưng mà lúc này máy bay đã hạ cánh vững vàng, các hành khách khác đã chuẩn bị mang hành lý rời đi. Trịnh Khả Yên ngồi phía trước nghe thấy cuộc trò chuyện, tò mò hỏi: “Một chút cái gì?”“Cậu ấy đang hỏi cô Giản đáp án thư mời.” Coco chen lên từ phía sau, lắc đầu thở dài: “Quấy rầy cô Giản cả buổi muốn xem mật mã, kết quả bản thân lại không giải được...”Tào Ngự bật cười: “Tôi còn tưởng hai người thì thầm cái gì cả buổi, hóa ra lại là suy luận.”“Đúng thế.” Hàn Bạc gia nhập cuộc trò chuyện nhóm, sâu kín nói: “Bình thường không nhìn ra cậu thích giải mật mã như thế đấy.”Sắc mặt Giang Bạch Diễm tự nhiên, không hề ngượng ngùng: “Ai bảo tôi ngốc chứ, người chậm cần bắt đầu sớm.”“Không phải cậu ngốc.” Giản Tĩnh nói: “Là do trí thông minh không ở chỗ này.”Vẻ mặt Giang Bạch Diễm đầy vô tội: “Vậy nó ở đâu?”Cô nhìn cậu, mỉm cười: “Tôi cũng muốn biết đây.”Đi ra ngoài quay chương trình hơn nửa tuần, Giản Tĩnh vừa về đến nhà đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt của Pudding.Cô ôm con mèo mập ú lên, xoa đầu: “Nhớ tao không?”“Meo~”“Thật đáng yêu.” Cô xoa bóp gương mặt mèo quýt: “Ngày mai chủ mày mới tới đón mày rồi. Mày nói xem, tao có nên giấu mày đi, không trả lại cho cậu ấy không?”Pudding: “Meo meo?”“Được rồi, vẫn nên trả mày thôi.” Cô thả mèo con khó chịu xuống đất: “Đúng lúc ta muốn hỏi một chút... Trời, mày đã ăn bao nhiêu thứ rồi thế, sao nhà vệ sinh lại đầy thành như vậy hả?”Pudding: “Meo meo.”Tui chẳng biết cái gì hết, tui chỉ là một bé mèo con vô tội mà thôi.“Hôi chết.” Giản Tĩnh bỏ hành lý sang một bên, không kịp nghỉ ngơi, cam chịu số phận bắt đầu dọn phân.Buổi tối, Khang Mộ Thành ghé qua ngồi một lúc, sau khi xác nhận cô an toàn không có việc gì thì muốn rời đi.Giản Tĩnh rất ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Khang, gần đây anh đang bận gì thế?”“Chuyện công ty.” Khang Mộ Thành áy náy nói: “Có rất nhiều việc phải làm, anh không thể chăm sóc em được. Đợi anh hoàn thành dự án trên tay sẽ dẫn em ra ngoài nghỉ phép, xem như chúc mừng sách mới của em phá kỷ lục lần này."Giản Tĩnh giật mình: “Kỷ lục gì?”“Kỷ lục của tiểu thuyết thể loại hồi hộp Kim Ô là một trăm bốn mươi lăm triệu bản, [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] là một trăm năm mươi hai triệu.” Mặc dù mệt mỏi nhưng trong mắt Khang Mộ Thành vẫn không giấu được nụ cười: “Chúc mừng em.”Giản Tĩnh ‘wow’ một tiếng, hơi ngạc nhiên: "Thật ư?"“Ừ, dù lần này như thế nào đều phải chúc mừng.” Khang Mộ Thành nói: “Anh biết em không thích tiệc tùng nên chúng ta đi nghỉ thôi, dù sao năm nay anh vẫn chưa nghỉ ngày nào.”Giản Tĩnh lập tức nói: "Em không thành vấn đề, em chuẩn bị nghỉ hè rồi, rất rảnh.”“Vậy cứ như thế nhé.” Khang Mộ Thành không có ý định ở lâu: “Chăm sóc tốt bản thân.”Cô không nhịn được mỉm cười: "Dạ, dạ, em hiểu rồi."“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Khang Mộ Thành đến vội mà đi cũng vội, nói chuyện chưa đến mười lăm phút đã rời đi.Ngày hôm sau, Giang Bạch Diễm đến thăm, nhận lại Pudding.Mèo ở nhà trong ba ngày sẽ nhiều thêm vô số đồ vật, bao gồm những bát cơm đặc biệt dễ thương, đồ chơi lông nhung thú vị và các loại đồ hộp đồ ăn vặt khác nhau không giới hạn.Pudding sống ở nhà Giản Tĩnh mấy tháng, hành lý của nó tăng lên gấp đôi.Giản Tĩnh vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: "Chờ một lát, tôi có mua một ít quần áo cho Pudding, cậu cứ tùy ý.”Giang Bạch Diễm lại không thể ngồi yên: "Tôi có thể đến thăm phòng làm việc của cô Giản được không?"“Được.” Cô đẩy cửa phòng làm việc ra, rất hào phóng: “Cậu cứ xem tùy ý.”Giang Bạch Diễm cười tủm tỉm bước vào, thỉnh thoảng lại ngạc nhiên hét lên: "Nhiều sách quá, ồ, mấy thứ này đều là tài liệu tham khảo à?"Giản Tĩnh đang thu dọn đồ đạc bên ngoài, cô đứng xa ừ mấy tiếng. Dọn dẹp hơn nửa ngày mới thu dọn xong đống đồ dùng của Pudding.“Tất cả những thứ này ư?” Lúc Giang Bạch Diễm nhìn thấy một bao lớn quần áo dành cho mèo con thì hoàn toàn ngơ ngác: “Cô Tĩnh Tĩnh, chị mua cho Pudding nhiều đồ quá.”Giản Tĩnh nói: "Cũng không phải tặng cho cậu.”“Nhưng cũng là tôi mang về nhà.” Giang Bạch Diễm khiên lên vai: “Thật là, Pudding còn được hoan nghênh hơn cả tôi ư?”“Không thì sao?"“Biết rõ chị thiên vị nó mà.” Cậu cam chịu số phận cầm ba-lô mèo lên, trên người còn có bao lớn bao nhỏ quần áo và đồ chơi: “Pudding, tạm biệt cô Giản đi nào, chúng ta về nhà thôi.”Pudding: "Meo meo meo."Giản Tĩnh trêu chọc nó qua lồng sắt, hỏi: "Đi luôn à?"“Ừ, lát nữa tôi còn phải đến công ty.” Giang Bạch Diễm nói rõ lịch trình: “Gần đây cần quay hai quảng cáo.”Giản Tĩnh cũng không giữ cậu lại, tiễn cậu ra cửa: “Trên đường nhớ cẩn thận.”“Ừ ừ, chị đừng tiễn nữa.” Cậu đè thấp vành nón: “Tôi đi đây, tạm biệt.”Giản Tĩnh cong môi, vẫy tay, nhìn cậu bước vào thang máy rồi mới đóng cửa.Sau đó, cô bước vào phòng làm việc, nhìn lướt qua một loạt sách trên giá, ngồi xuống bàn, mở ngăn kéo, lấy ra chiếc máy tính xách tay ở phía dưới cùng.Mở nắp, nhập mật khẩu tài khoản.Màn hình giám sát đập vào mắt. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận