Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 393

Chương 393

Đêm đông vô cùng lạnh, gió rét giống như kim châm xuyên thấu làn da, chui vào xương cốt, máu đều đông lạnh thành băng.Quý Phong ngồi ở trong xe, cũng không mở điều hòa, đành phải quấn thêm chăn và nhắm mắt nghỉ ngơi.Mấy ngày hôm trước, điện thoại anh bị hỏng, tuy mua mới ở địa điểm gần đó nhưng vì thời gian gấp gáp, không thể chờ cửa hàng cập nhật lại mọi thứ nên đành phải từ bỏ.Nhưng Vân Vân đi học đại học ở thủ đô, mỗi tuần đều phải gọi điện thoại cho anh, liên tiếp hai ngày không gọi được chắc chắn rất sốt ruột. Con bé không có người để hỏi, tuy rằng có thể hỏi lão Cao, nhưng chắc chắn lão Cai sẽ không nói thật nên chín phần con bé sẽ lựa chọn hỏi cô Giản.Cô Giản…Cô Giản có hơi nóng nảy.Nếu có lý do thích hợp, cô ấy không ngại chủ động nói chuyện với bạn, nếu không có, anh không tìm tôi, tôi cũng không tìm anh, không phải anh rất giỏi sao?Thật là… tính tình công chúa.Nhưng cô ấy có vốn để kiêu ngạo như thế.Đừng nói là người cô ấy quan tâm, cho dù cô ấy luôn để một biểu cảm không muốn ai lại gần, cũng có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng vây quanh cô, mong cô quay đầu lại nhìn, cho họ một cơ hội trò chuyện.Không có cách nào, hiện thực xã hội chính là như vậy. Thiếu nữ xinh đẹp không thiếu người theo đuổi. Nếu vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, vậy càng khó hơn, mười cái người đàn ông, có đến bảy người động lòng.Còn lại ba người chính là những thành phần luôn miệng nói bản thân không phải loại người nông cạn. Mặc dù có vẻ ngoài xinh đẹp đương nhiên là tốt nhưng mà vẻ đẹp nội tâm còn quan trọng hơn.Cô Giản thì sao? Chính trực, nhân hậu, thông minh, dũng cảm… Nói nội tâm cô ấy đẹp thì ủy khuất cho cô Giản quá, phải nói tâm hồn của cô ấy đang tỏa sáng.Cho nên nói tóm lại, cho dù là thô tục và thèm thuồng sắc đẹp, hay là tự cao thì kết quả đều giống nhau.Thất thần.Theo tính cách của cô Giản, nếu Vân Vân gọi điện thoại chắc chắn cô sẽ hiểu ra. Lão Cao không dám lừa gạt cô, có lẽ còn phải nói thêm một hai câu.Chỉ cần đi đến văn phòng, anh tin Cô Giản chắc chắn có thể tìm được chìa khóa.Lấy được chìa khóa, cô lại mắng anh trăm tám mươi lần sau đó chạy đi tìm ổ khóa. Nếu cô nhớ rõ về trường học thì sẽ không khó để tìm được đồ, nếu không nhớ rõ chuyện này… Vậy đừng nhúng tay vào thì tốt hơn.Quý Phong không thể nói rõ được, rốt cuộc là bản thân hy vọng cô tìm được hay là không tìm được.Nói thật, chuyện của ba anh rất tế nhị.Nếu hung thủ ác ý, việc hy sinh cũng không quá khó chấp nhận. Đặc biệt là sau khi mình làm cảnh sát, Quý Phong luôn luôn chuẩn bị cho một ngày nào đó chỉ đi chứ không quay về được.Nhưng Trương Bội Như là kẻ ác sao?Không phải.Lúc năm 2007, Quý Phong đang học cấp ba, thậm chí anh còn nhớ rõ ngày ba mình nhắc về vụ án này.Quý Lý Minh rất đồng tình với Trương Bội Như, hơn nữa lại vô cùng thương tiếc.“Lúc tháng ba, mỗi một ngày, không thiếu ngày nào, cô ấy đều đi tìm ba, đi tìm Lão Đàm, Lão Hoàng, thậm chí lúc lãnh đạo xuống dưới thị sát vào tháng tư, khi người ta xuống xe thì cô ấy đã quỳ nơi đó, luôn miệng kêu ‘oan uổng’, chỉ trời thề nói Võ Hồng Lâm tuyệt đối sẽ không giết người, muốn chúng ta tiếp tục tra, còn nói chồng cô ấy trong sạch.”Con gái còn nhỏ, vợ lại qua đời, trong lòng Quý Lý Minh nhẫn nhịn đến mức khó chịu, chỉ có thể nói cùng với con trai trưởng.Ông ấy nói: “Tiểu Phong, ba không biết phải làm sao nữa.”Khi đó Quý Phong còn rất hỗn, mà há hốc mồm hỏi ba: “Rốt cuộc Võ Hồng Lâm có phải là hung thủ hay không?”Quý Lý Minh hỏi lại: “Nếu không phải anh ta vậy thì là ai? Người ta không có khả năng tự chết, hung thủ cũng không có khả năng còn chưa phán án tử xong đã tự chết, đúng không?”Quý Phong: “Nói không chừng trường hợp thứ năm là tội phạm bắt chước.”Quý Lý Minh lắc đầu: “Khả năng không lớn, thủ pháp vứt xác giống nhau, cùng loại dầu diesel, cùng tuổi tác người bị hại.”Quý Phong: “Ba nghi ngờ cái gì?”Quý Lý Minh: “Động cơ. Nói về tiền bạc đi, tài xế xe vận tải kiếm được bao nhiêu mà anh ta phải phạm phải trọng tội, vì sao phải về thành phố Hoà Bình? Mua một tấm vé rồi chạy đi thì ai có thể tìm được anh ta? Nhưng còn nói nếu là…”Ông lắc đầu, nói: “Tình cảm giữa anh ta và vợ mình cũng không phải giả.”“Ba muốn lật lại bản án?” Quý Phong thuận miệng hỏi: “Ba muốn làm nhưng có lẽ nhà người ta cũng không chịu.”Không phá án mạng đối với cảnh sát mà nói cũng không phải là chuyện tốt, năm 2003 ấy, cảnh sát phụ trách án tử cho dù chức vị cao thấp đều bị huấn luyện lại. Không phá được chính là không phá được, xử phạt cả đội cũng không phải là cách.Lần này rất vất vả mới có manh mối, cũng đã bắt giam nghi phạm, mặc dù chết đột ngột ngoài ý muốn, nhưng nếu muốn lật lại bản án, chưa kể đến lãnh đạo đồng nghiệp nghĩ như thế nào thì cũng phải tự hỏi bản thân có chứng cứ sao?Không có chứng cứ mới mà lật lại bản án chính là đầu óc có vấn đề.Quý Lý Minh cũng ở nhà than trách mấy tiếng, lúc quay đầu thì lại nên làm gì thì làm, các vụ án vẫn còn, các án kiện khác xếp chồng lên nhau.Nhưng mà, rất nhiều năm sau khi Quý Phong nhớ tới vẫn luôn cảm thấy hối hận.Mặc dù không thể bắt đầu điều tra lại nhưng mà Quý Lý Minh có thể lộ ra một hai phần với vợ Võ Hồng Lâm. Như vậy thì ông ấy cũng không đến mức bị đâm chết ở bên đường.Bị một người phụ nữ nhỏ con dùng dao giết chết thì nên nói như nào?Là bị oan ức nên trả thù, hay là báo ứng của người tốt?Mà đứa con trai như Quý Phong có thể làm gì đây? Phạm nhân bị bắt ở hiện trường, cô ta cũng đã nhận lấy bản án của tòa án, đã trong tù mười mấy năm rồi.Anh học luật nên hiểu luật cảnh sát, cho nên không thể giống như hung thủ vừa báo thù vừa quấy rối được.Nhưng muốn kìm lại nỗi oán hận này… Cho dù thế nào cũng không được.Quý Phong nghĩ điều duy nhất anh có thể làm cho ba mình là tìm ra sự thật. Nếu thật sự là Võ Hồng Lâm, anh có thể đường đường chính chính nói cho Trương Bội Như biết, bà giết ba tôi là bà sai rồi, ông ấy không có lỗi.Nếu không phải… Vậy thân là đứa con trai của ông ấy, anh phải điều tra ra chân tướng, hoàn thành chuyện ông ấy chưa làm xong.Chỉ là, án tử không dễ điều tra như thế.Mặc dù có vài bài báo trên mạng đưa tin nhưng đều giấu đi manh mối mấu chốt. Nếu như muốn khôi phục lại vụ án thì nhất định phải tiếp xúc với hồ sơ vụ án năm đó, kiểm tra thực hư số lượng vật chứng.Điều này sau khi trở thành cảnh sát mới có thể làm được.Quý Phong thực tập ba tháng, vì biểu hiện xông xáo khi phá án nên đã được điều đến phân cục. Đầu tiên là ở Đại Đội An Ninh nửa năm, sau đó mới được điều đến phòng pháp y rồi ở lại đó một thời gian dài.Anh chắp vá mọi thứ, dần dần tiếp xúc với những người và việc năm đó, sau đó lại phát hiện án tử khó giải quyết hơn so với tưởng tượng.Đầu tiên, vật chứng quá ít.Thi thể đã bị thiêu, về dấu vết hung thủ không còn gì cả, ngay cả việc có bị xâm hại hay không rất khác xác định. Ví dụ như Vương Tử Huệ và Lý Tiểu Noãn, xác chết còn tính là nguyên vẹn, nhưng đeo bao cao su sẽ không để lại tinh dịch, lông tóc bị rơi ra có lẽ cũng cháy hết rồi, không tìm ra được gì.Sau đó, còn ba nạn nhân nữa chưa rõ danh tính.Trong vụ án giết người liên hoàn, người bị hại đầu tiên quan trọng nhất. Trong vụ án đốt nữ sinh trong tuyết, hung thủ vì che giấu quan hệ của anh ta và vợ nên mới hao tốn tâm cơ đổi thứ tự xuất hiện của thi thể.Ba nạn nhân đầu tiên bị cháy không thể xác định được danh tính, không cách nào xác định được thân phận, so sánh với các án báo tìm người mất tích cũng không khớp, thế nên thi thể nữ số 1, số 2 và số 3 vẫn là vô danh.Cuối cùng, trong vụ án Lý Tiểu Noãn, hung thủ rốt cuộc là ai.Đây là đột phá quan trọng nhất, cũng là chìa khóa của vụ án cái chết Võ Hồng Lâm.Anh đem tất cả bản khẩu cung sao chép về nhà, nhàn rỗi không có việc gì thì xem thử, nhưng trước sau vẫn luôn không có kết quả. Cho nên sau này, anh đổi cách khác thay vì cứ nhìn chằm chằm vào hồ sơ, anh tiếp tục đi tìm chứng cứ mới.Nếu như một đề bài cho thiếu dữ liệu thì dù có giải theo hướng nào cũng không có đáp án. Giống như tiểu thuyết trinh thám của cô Giản vậy, không phải ai cũng có thể tìm được lời giải chính xác.Cô Giản… Chắc lúc này cô Giản đã tìm được mấy thứ đó rồi nhỉ.Cô sẽ làm gì đây?Không cần phải nói nữa, chắc chắn là đi tìm Trương Bội Như. Quý Phong nghĩ đến đây, khóe môi không kìm được mà hơi cong lên.…Giản Tĩnh đọc bản án, cho rằng Trương Bội Như còn ở ngục giam, ai ngờ gọi điện thoại đến thế mà nói đã ra tù. Tính thời gian thì cũng đã hơn nửa tháng.Điều này thật khó làm.Giản Tĩnh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đến tiểu khu An Cư thử vận may. Đây là nơi Võ Hồng Lâm và Trương Bội Như từng sống, chớp mắt mà mười năm đã trôi qua, thoạt nhìn tiểu khu vốn dĩ đã cũ nát nay càng cũ nát hơn.Tầng lầu ảm đạm không ánh sáng, xe đạp, ô tô, xe điện chất lung tung rối loạn, bảo vệ nhắm mắt nghe radio kinh kịch, hoàn toàn ngó lơ người vào.Hỗn loạn thế này, hỏi bất động sản có lẽ cũng vô nghĩa…Giản Tĩnh cuối cùng vẫn phải đi vào đại lý môi giới bất động sản ven đường, làm bộ muốn tìm phòng. Em trai môi giới cực kỳ nhiệt tình, còn nói trong tay có vài căn phòng cho thuê, cô muốn thuê kiểu gì cũng có.“Tôi xem thử trước đã.” Cô chỉ vào tiểu khu An Cư: “Ở đây còn phòng trống không?”“Có có.” Chàng trai cầm chìa khóa mang đến cho cô.Trên đường, Giản Tĩnh nói ý: “Các phòng cho thuê ở đây đều thuộc về các anh sao?”“Đúng vậy, đây là khu vực công ty chúng tôi đang làm.”Giản Tĩnh lấy ra hai tệ: “Tôi muốn biết, gần đây có một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, họ Trương thuê phòng ở đây không?”Chàng trai sửng sốt.“Có khả năng cô ấy thích số bốn.” Cô đưa thêm ba tệ, thêm cả thể ngân hàng: “Có không?”Chàng trai môi giới xoa xoa tay, không hỏi mục đích của cô, nói: “Thật trùng hợp, nửa tháng trước tôi có tiếp một dì lớn tuổi, muốn ở căn số bốn lầu ba. Nhưng mà bên đó đã cho thuê từ lâu, chỉ còn tầng sáu có một căn trống, hướng cũng giống nhau nên dì ấy đồng ý thuê gian phong đó rồi. Cũng họ Trương.”Giản Tĩnh đưa tiền cho anh ta.“Chị gái, tôi không cần tiền, chúng ta them wechat kết bạn đi.” Chàng trai môi giới nói.Giản Tĩnh thoải mái mở tài khoản WeChat, quét mã cho anh ta.Chàng trai môi giới càng vui rạo rực hơn, sung sướng rời đi.Giản Tĩnh: ‘Dù sao cũng không phải tài khoản của tôi.’Tiểu khu cũ không có thang máy, cô trèo lên lầu sáu, lúc gõ cửa còn lo là không có ai ở nhà.Ai ngờ vừa gõ đã mở.“Ai vậy?” Một người phụ nữ lớn tuổi ra mở cửa, bà ấy hẳn đã trên dưới 50 tuổi nhưng thoạt nhìn như hơn 60 tuổi, cả đầu bạc trắng.Nhưng người này lại thu dọn trong nhà rất gọn gàng sạch sẽ. Có thể thấy là người phụ nữ gầy nhưng rắn chắc nhanh nhẹn.Giản Tĩnh cười nói: “Xin hỏi có phải là bà Trương Bội Như không?”“Người của khu này sao?” Thái độ của Trương Bội Như không quá tốt nhưng cũng không quá kém.Giản Tĩnh nói: “Tôi có thể vào không?”Thấy cô là một cô gái trẻ, Trương Bội Như không có cảnh giác gì, nghiêng người để cô đi vào.Giản Tĩnh nhìn xung quanh bốn phía, căn nhà có hơi đơn sơ, gần như không có đồ vật gì, trong phòng bếp chỉ có cái nồi nhỏ, đang nấu mỳ sợi trắng, có thêm mớ cải thìa.“Xin tự giới thiệu, tôi là một nhà văn, chuyên môn viết về phạm tội trinh thám cũ.” Giản Tĩnh suy nghĩ kỹ rồi lấy cớ: “Tôi có hứng thú với mấy vụ án ngoài đời thật nên muốn điều tra chi tiết và ẩn tình phía sau họ.”Trương Bội Như nhíu mày, cứng rắn nói: “Vậy cô tìm lầm người rồi.”Giản Tĩnh cười cười: “Xin bà nghe tôi nói cho xong đã, tôi không quan tâm đến vụ án của bà, nhưng với trường hợp liên hoàn án giết người của chồng bà cho đến này vẫn chưa có kết luận chính thức.”Tạm dừng vài giây, cô nói thẳng: “Bà Trương, tôi không cho rằng chồng bà chính là hung thủ. Tôi muốn điều tra lại án này.”Trương Bội Như ngây ngẩn cả người.Bà có điểm phòng bị, có điểm không tin được, còn có điểm e sợ: “Thật không?”Giản Tĩnh giả làm bộ dáng tiểu thư, rụt rè gật đầu, tự quyết định: “Đương nhiên, tôi sẽ không quấy rầy sự yên tĩnh của bà đâu. Tôi nguyện ý trả phí nhuận bút. Bà ra giá đi.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận