Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 257

Chương 257

Dù là người làm chủ, dường như không thể chỉ trích sự sắp xếp của Tử Thử.Mọi người đang dùng bữa trong phòng khách, muốn nói chuyện trời đất thì có thể tận tình trò chuyện, muốn thả lỏng thì có nhóm nhạc trình diễn các ca khúc kinh điển, muốn mua đồ đương nhiên cũng có thể ra giá ở phòng đấu giá.Giản Tĩnh vô cùng quan tâm đến kết quả cuộc đấu giá lần này, cũng rất muốn biết cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, cho nên cẩn thận lưu ý thời gian rời đi của từng người.Với độ nhạy bén của cô, và một chiếc đồng hồ công nghệ đen chắc chắn không thể mắc sai lầm, vì thế việc vạch sửa lại tuyến thời gian là hoàn toàn có thật và đáng tin cậy.19:00, Tử Thử nói rõ quy tắc, hội đấu giá bắt đầu.19:05, Sau khi mở tiệc mang tính tượng trưng, Hợi Trư là người đầu tiên ngồi không yên, rời khỏi phòng khách.19:15, Dần Hổ rời đi.19:20, Tuất Cẩu rời đi.19:27, Hợi Trư trở về.19:30, Dần Hổ quay lại.19:36, Tuất Cẩu quay lại.19:40, Vị Dương hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh ở nơi nào, rồi sau đó rời đi.19:50, Dậu Kê và Thân Hầu cùng nhau rời đi.19:52, Sửu Ngưu rời đi.20:05, Dậu Kê quay lại, Giản Tĩnh hỏi có phải bà ta đi ra giá không.Dậu Kê trả lời: “Đúng rồi, tôi và lão Hầu thương lượng một chút, tôi đi ra giá, cho dù thế nào cũng phải làm hết sức mình thôi.”Giản Tĩnh hỏi: “Thế còn Thân Hầu thì sao?”Dậu Kê: “Ông ta nói muốn xem những cái khác.”20:10, Vị Dương trở lại.20:15, Ngọ Mã rời đi.20:30, Sửu Ngưu quay lại.20:33, Thân Hầu trở về.20:40, Dần Hổ rời đi.21:00, Ngọ Mã quay lại, bắt chuyện với Giản Tĩnh.Giản Tĩnh hỏi: “Anh cũng ra giá?”Ngọ Mã cười một tiếng, nói: “Ra giá hộ, xem ra có người là tình thế bắt buộc đấy.”21:20, Dần Hổ trở về.21:30, Tị Xà rời đi.21:50, Thần Long rời đi.21:55, Tị Xà trở về.22:00, Thần Long trở về.Hội đấu giá kết thúc.Trợ lý của Tử Thử nói: “Mời mọi người đi nghỉ ngơi một chút, nửa tiếng sau, ông chủ sẽ thông báo kết quả cho mọi người.”Đây thật sự là ba mươi phút vô cùng dài.Giản Tĩnh không tham gia đấu giá, chỉ quan tâm ai có thể lấy được, tâm trạng cô rất ổn. Người khác thì không giống vậy, cứ như bên dưới mông có một đám chuột nhỏ đang chạy loạn, hoàn toàn ngồi thể không yên được. Mỗi một người đều rời đi một lúc… dòng thời gian cụ thể sẽ được cập nhật sau… Sau đó vào lúc hai mươi hai giờ ba mươi phút, mọi người lại tập trung đến đại sảnh lần nữa, chờ đợi kết quả.Tử Thử vẫn chậm chạp chưa tới.Cô trợ lý bị một đám khách trách móc: “Người đâu rồi? Không phải nói sẽ lập tức tuyên bố à?”“Ông chủ nói như thế.” Cô trợ lý nói: “Tôi đi hỏi một chút.”Cô ta vội vã rời đi, năm phút sau lại nhanh chóng quay về, nói: “Tôi gõ cửa, ông chủ không trả lời, nhưng bảo vệ nói anh ấy vẫn chưa rời đi.”Mí mắt Giản Tĩnh giật một cái.Hợi Trư mất kiên nhẫn, tựa như một con heo rừng bị chọc giận, lớn tiếng rêu rao: “Thế à, người vẫn còn ở trong phòng đúng không? Tôi sẽ đến gọi anh ta ra.”Anh ta sải bước xông về phía phòng đấu giá, khí thế hung hăng, người không biết còn tưởng rằng anh ta muốn quyết đấu với ai đó.Giản Tĩnh quyết định đi theo sau.Trước đó cô vẫn chưa từng bước vào, lúc này mới phát hiện giữa hành lang có một nhà vệ sinh thông với phòng chờ, đi chừng mười mét là đã đến phòng chờ.Đây là một gian phòng nhỏ bị cô lập với bên ngoài, chỗ màn hình có ba chiếc đèn cảm ứng, có ba đèn báo khác nhau bên ngoài để báo bên trong phòng có người hay không.Bây giờ đèn ở phòng số hai nằm chính giữa là màu đỏ.Cô chỉ có thể đi theo con đường đến phòng số một.Từ phòng chờ đi ra, lúc trên đường đến phòng số một, tất cả camera giám sát đều bị huỷ, một két bảo hiểm không có kẻ hở đã được nâng lên xung quanh bộ sưu tập, cất giữ món đồ một cách nghiêm ngặt.Một cánh cửa cảm biến khác đã đóng lại, không cho cô ra ngoài. Nhưng chất lượng cửa tương đối bình thường, Giản Tĩnh dùng sức bẻ một cái, khoá đã bị phá hư, để lộ lối đi phía sau.Cô đi tới cửa phòng đấu giá, Hợi Trư đang dùng lực mạnh đập cửa, bên cạnh đó còn quát mắng cô trợ lý, bảo cô ta mở cửa ra.[Hệ thống: Nhiệm vụ mới đã được tuyên bố.][Tên nhiệm vụ: Giết người trong mật thất trên du thuyền.][Miêu tả nội dung: Trên du thuyền sang trọng di chuyển trên đại dương, người chủ trì đã chết một cách bí ẩn, đằng sau những món đồ cổ vô giá là sự toan tính của những kẻ bội bạc. Xin mời điều tra rõ chân tướng vụ án.][Thưởng phạt cho nhiệm vụ: Thành công sẽ thưởng hai mươi điểm can đảm, thất bại sẽ mất đi một bậc danh vọng.]Giản Tĩnh: “Ôi.”Cô tiến lên một bước, nói với trợ lú: “Mang chìa khoá tới đây.”Cô trợ lý nói: “Cửa phòng đấu giá không có chìa khoá mở từ bên ngoài, chỉ có thể khoá trái từ bên trong.”Cô “ồ” một tiếng, vô cùng kiên định nói: “Thế tìm cho tôi một cái cưa đi.”Cô trợ lý kinh ngạc: “Chuyện này, chuyện này không ổn lắm nhỉ?”“Ngài Tử Thử trông cũng hơi có tuổi nhỉ, không có bệnh tim hay các vấn đề về cao huyết áp chứ?” Giản Tĩnh viện cớ quen thuộc.Cô trợ lý nhanh chóng đổi lời nói: “Tôi hiểu rồi.”Cô ta đi tìm cưa, lúc này, những vị khách khách cũng lần lượt đến cửa, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”Giản Tĩnh nhìn lướt qua mặt mỗi người, chắc chắn rằng mười một vị khách đều có mặt ở hiện trường: “Có thể là bệnh cũ tái phát.”Năm phút sau, cô trợ lý và nhân viên làm việc trên tàu vội càng chạy tới. Không có cưa, nhưng có dụng cụ mở khoá chuyên nghiệp, nhân viên làm việc lợi dụng công cụ trên tàu, thuần thục giải quyết tim khoá, mở cửa phòng đấu giá.Đập vào mắt chính là một bức bình phong cổ, che chắn tầm mắt của mọi người một cách chặt chẽ. Sau bức bình phong, Tử Thủ ngửa mặt nằm trên đất, trước ngực cắm một con dao găm.Người đã tắt thở.Giản Tĩnh nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Vị Dương: “Xảy ra chuyện gì?”“Anh ta bị giết rồi.” Giản Tĩnh vừa nói, vừa kéo cổ áo Hợi Trư. Người đàn ông cơ thể cường tráng muốn thoát khỏi cô, nhưng lại không thành công, còn suýt nữa khiến mình lảo đảo.“Cô làm gì đấy?” Anh ta tức giận hỏi.“Bảo vệ hiện trường, không cho phép người nào tiến về trước một bước.” Giản Tĩnh thành thạo đến mức như đã ghi nhớ vào từng tế bào, sắp xếp đâu vào đấy: “Cô trợ lý, phiền cô báo cảnh sát, sau đó thông báo cho du thuyền trở về nơi xuất phát.”“Chờ một chút.” Dần Hổ khách khí lại cứng rắn cắt ngang lời của cô: “Kết quả của cuộc đấu giá bí mật này là gì?”Giản Tĩnh nói: “Anh hỏi tôi làm gì? Tôi cũng không biết.”Dần Hổ lập tức nói: “Tôi đề nghị giải quyết vấn đề bán đấu giá trước.”Cô hỏi: “Làm thế nào?”“Khách hàng và người bán tham gia cuộc giao dịch này đều là thành viên câu lạc bộ.” Dần Hổ nói: “Cô trợ lý, xin hỏi cô có biết người bán ẩn danh là ai không? Xử lý ba món đồ sưu tầm như thế nào?”Cô trợ lý mờ mịt trả lời: “Tôi không biết.” Cô ta giải thích: “Đây đều do ông chủ tự mình sắp xếp, chúng tôi chỉ cần nghe theo sắp xếp của anh ấy.”“Phòng bảo hiểm đã được khoá lại.” Sửu Ngưu cũng tham gia cuộc trò chuyện, ánh mắt lóe lên: “Cô có thể mở nó không?”Cô trợ lý lắc đầu.“Phải có một người làm chủ.” Thân Hầu không nhịn được nói: “Cô không thể làm chủ, ai có thể làm chủ.”Cô thư ký nói: “Tôi có thể liên lạc với anh Cổ, anh ấy là người đại diện của ông chủ.”“Nhanh lên một chút.”Mượn khoảng trống này, Giản Tĩnh xác nhận với Thân Hầu: “Người bán chắc chắn là hội viên?” “Đương nhiên, câu lạc bộ sẽ không tiếp nhận ủy quyền bên ngoài.” Ông ta nói.Cô lại hỏi: “Thế hung thủ ở chỗ này sao?”“Cái này thì không chắc, nhưng ngay cả khi tôi không đến, mà đồ sưu tầm quý giá ở chỗ, tôi hẳn sẽ tìm người ủy quyền thay mặt.” Bà lão Dậu Kê tiếp lời: “Người này, ở ngay trong số chúng ta.”Ngọ Mã lại chú ý tới một vấn đề khác: “Tôi vô cùng tò mò, ai giết Tử Thử? Tại sao lại giết anh ta?”“Đấu giá.” Tị Xà lên tiếng, chậm rãi nói: “Có người không hài lòng với kết quả đấu giá, khụ, giết chết Tử Thử là cách đơn giản nhất để khuấy nhiễu cuộc giao dịch.”Giản Tĩnh không nhịn được liếc anh ta một cái.Cô không quen Tị Xà, người này không có chút cảm giác tồn tại nào. Người đàn ông cao gầy bình thường, sắc mặt hơi tái nhợt, như thể bị hen suyễn, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy anh ta phát bệnh.“Anh bị bệnh?” Cô cố ý hỏi.Tị Xà khàn khàn nói: “Viêm họng, xin lỗi.” Lại là một cơn ho khan.Khoảng mười lăm phút sau, cô trợ lý vội vàng chạy tới lần thứ n, thở dốc tuyên bố: “Ngài Cổ có lời muốn nói với mọi người.”Cô ta mở máy tính xách tay trong ngực ra, để lộ giao diện cuộc gọi video. Người bên kia đang mặc áo sơ mi, cảnh tượng trong phòng làm việc.“Tôi là người đại diện của ngài Tử Thử, căn cứ theo thư ủy quyền của anh ấy, tôi có thể thay mặt anh ấy xử lý tất cả mọi chuyện dưới tình huống anh ấy không có năng lực hành động.”Ngài Cổ lấy ra một bức thư ủy quyền, giọng điệu tỉnh táo: “Bây giờ tình hình trên du thuyền vô cùng đặc biệt, tôi sẽ lập tức chạy tới du thuyền. Trước đó, cứ để cô Tina xử lý những công việc thông thường trên du thuyền đi.”Cô Tina nhắc nhở: “Các hành khách hy vọng có thể xử lý vấn đề buổi đấu giá.”“Tôi biết, tiếp theo tôi sẽ nói rõ ràng chuyện này.” Lời nói của ngài Cổ có lực: “Đầu tiên tôi rất tiếc nói cho mọi người biết, tôi không phải là thành viên của câu lạc bộ đồ cổ. Ngài Tử Thử thực hiện toàn bộ nghĩa vụ của anh ấy, vẫn chưa giới thiệu thành viên tham dự hội giao dịch lần này cho tôi biết, tôi cũng không biết người bán ba món đồ kia là ai.”Mọi người xôn xao, ánh mắt hỗn loạn.Anh ta đưa ra động tác ‘yên tâm đừng nóng’, tiếp tục nói: “Nhưng, trong tay người bán có giấy uỷ quyền bản sao. Sau khi tôi đến, chỉ cần đưa cho tôi kiểm tra giấy uỷ quyền, tôi sẽ phụ trách trao trả đồ sưu tầm. Tôi biết được mật mã phòng bảo hiểm, xin hãy yên tâm.”Dừng lại trong chốc lát, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc: “Nhưng tôi cho rằng thứ quan trọng nhất không phải là cái này… Ngài Tử Thử bị người ta sát hại, cân nhắc tới vấn đề khép kín của du thuyền thì hiển nhiên hung thủ vẫn còn trên thuyền. Vì sự an toàn của cách vị khách, cũng cho cố chủ của tôi một câu trả lời, tôi hy vọng mọi người có thể phối hợp điều tra, mau chóng điều tra ra chân tướng.”Người phụ nữ ngoại quốc có biệt danh Tuất Cẩu cắt ngang lời anh ta, nói bằng tiếng anh: “Cảnh sát Trung Quốc không có tư cách điều tra chuyện này, nơi này là hải phận quốc tế! Tôi yêu cầu liên lạc với luật sư và đại sứ quán.”Ngài Cổ lạnh lùng trả lời: “Du thuyền đăng ký ở Trung Quốc, bây giờ xảy ra vụ án ở chỗ này nên tôi nghĩ bọn họ có tư cách tham gia. Nhưng cân nhắc tới thân phận và quốc tịch của các vị, tôi có một đề nghị, mong người trên thuyền dùng thân phận trung lập, tiến hành điều tra.”Sửu Ngưu nói: “Trên thuyền này, ai không phải người tình nghi?”“Phòng bảo vệ, phòng đấu giá, phòng chờ đều không có camera giám sát, nhưng trong phòng khách nơi các vị tập trung thì có.” Ngài Cổ nói: “Tôi đã kiểm tra camera, khoảng thời gian từ mười chín giờ đến hai mươi hai giờ ba mươi, có một người chưa từng rời khỏi phòng khách, tôi nghĩ cô ấy không có bất kỳ hiềm nghi giết người nào… Tôi nói đúng không, cô Mão Thỏ?”Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Đúng thế.”“Cô có đồng ý tiếp nhận ủy quyền của tôi, điều tra cố chủ tôi bị ai sát hại không?” Anh ta hỏi.Giản Tĩnh nói: “Đương nhiên, tôi rất sẵn lòng.”Ngài Cổ nói: “Vậy cứ thế đi, cô Tina, mong cô phối hợp điều tra với cô Mão Thỏ, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ bay đến hiện trường vào ngày mốt, xử lý tiếp công việc sau đó.”Cô Tina thở phào nhẹ nhõm, khôi phục vẻ khôn khéo và dày dặn kinh nghiệm: “Không thành vấn đề.”“Được rồi, cô lập tức đi xác nhận phòng bảo hiểm một chút, cũng sắp xếp người luân phiên canh giữ hai mươi bốn trên hai mươi bốn.” Ngài Cổ cân nhắc vô cùng cẩn thận: “Chúng ta không thể để đồ sưu tầm xảy ra bất cứ việc gì.”Tina: “Vâng.”Ngài Cổ nhìn về phía Giản Tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, hiện lên vẻ thâm sâu khó đoán: “Đến lúc đó gặp.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận