Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 285
Máy bay đáp xuống, nhân viên mặt đất ở sân bay đã chờ sẵn, đang chuẩn bị bàn bạc thì Tổng Giám đốc Bao đã nhận tội.Người phụ trách: “Tốt quá rồi.”Cũng không cần ra hải quan, mang thẳng về nước là được.Ở nước ngoài, để tránh những phiền phức không cần thiết, trình tự được xử lý nhanh chóng. Giản Tĩnh gọi điện thoại đường dài quốc tế cho cảnh sát trong nước, gọi video call để làm khẩu cung.Diane cũng không biết giao diện nhiệm vụ, yên lặng gửi tin báo hoàn thành.[Tên nhiệm vụ: Vụ án mưu sát máy bay màu xanh lục (đã hoàn thành)][Miêu tả nội dung: Trên chuyến bay quốc tế ở độ cao mười ngàn mét, một lữ khách đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, quan hệ hỗn loạn, luân lý phức tạp, là ai giết anh ta? Xin mời tìm ra sự thật trước khi máy bay hạ cánh.][Thưởng phạt nhiệm vụ: Thành công, khen thưởng hai mươi điểm giá trị dũng khí. Thất bại không bị trừng phạt.]Ban đầu Giản Tĩnh cho rằng ‘màu xanh lục’ là chỉ màu sắc chiếc máy bay, sau đó mới biết, đúng là xanh thật.Khụ, vừa vất vả xong, tất cả mọi người đều vô cùng mệt mỏi, không có tâm trạng ăn cơm trưa mà về thẳng khách sạn ngủ.Đại khái là giải phóng tinh lực trước nên Giản Tĩnh ngủ một giấc rất sâu, đến khi phố xá lên đèn mới thức dậy.Cô gọi phục vụ phòng cho khách, chọn vài món cảm thấy muốn ăn, rồi tranh thủ pha nước ấm tắm. Sau khi tươi tỉnh, thoải mái đi ra cũng đã đến giờ cơm tối.Tuy cơm Tây không hợp với dạ dày Trung Quốc, nhưng sâm-panh vẫn rất tốt.Cô ngồi ngồi trên ghế bập bênh trước cửa sổ sát đất thật lớn, nhìn xuống công viên trung tâm buổi tối, cúi đầu lướt di động.Giang Bạch Diễm vẫn trước sau như một, luôn là người nhắn tin sớm nhất, tốc độ cần mẫn nhất.‘Tới rồi à?’‘Chắc chuyến bay hạ cánh rồi nhỉ?’‘Chị ngủ rồi à?’‘Hôm nay thời tiết tốt, thích hợp đi dạo.’‘Nhìn ngài mèo của chúng ta mà học hỏi.’Giản Tĩnh trả lời: ‘Mới tỉnh ngủ.’Giang Bạch Diễm: ‘Lệch múi giờ à? Muốn đi chơi không?’Giản Tĩnh: ‘?’Giang Bạch Diễm đã gửi định vị đến, cách khách sạn của cô mấy trăm mét.Giản Tĩnh giật mình: ‘Cậu tới lúc nào?’Giang Bạch Diễm: ‘Ba ngày trước!’Cậu giải thích: ‘Chủ tịch có toà chung cư ở đây, hình như là mua cho Giang Tuyết sau này đi học, tôi vốn muốn bán, nhưng cảnh ở đây rất đẹp, có hơi tiếc! Pudding dễ thương dễ thương.JPG’Mặt Giản Tĩnh không biểu cảm: ‘Tôi chúa ghét con nhà giàu!’Giang Bạch Diễm: ‘Tới chơi không, nằm yên.JPG’Giản Tĩnh: ‘Không tới!’Giang Bạch Diễm: ‘Khóc meo meo.JPG’Giang Bạch Diễm: ‘Ra đây đi dạo không?’Giang Bạch Diễm: ‘Mà thôi.’Giản Tĩnh: ‘?’Cậu: ‘Hình như dưới lầu có người nổ súng…’Giản Tĩnh mở cửa sổ ra, không lâu sau cũng nghe thấy hai tiếng tựa như tiếng pháo, được bóng đêm che chở lại trở nên hài hòa.Giản Tĩnh: ‘Cậu nói đúng, không an toàn.’Giang Bạch Diễm: ‘Pudding tội nghiệp.JPG’Giản Tĩnh: ‘Kỵ sĩ trầm tư.JPG’Giang Bạch Diễm: ‘Đề cử chị xem phim XXX, tổng cộng không đến mười tập, lệch múi giờ một buổi tối là xem xong rồi.’Giản Tĩnh: ‘OK’Cô lấy ipad ra, bắt đầu coi phim, trò chuyện với cậu ấy về cốt truyện câu được câu mất, vậy mà cũng đến hơn mười hai giờ.Mãi đến khi Giản Tĩnh phát hiện cậu ấy trả lời chậm lại thì mới nhận ra đã không còn sớm nữa.Giang Bạch Diễm vẫn luôn như vậy, có lẽ nhìn bề ngoài rất dễ có thành kiến vì nghề nghiệp của cậu ấy, nhưng sau khi ở chung thật sự rất khó chán ghét cậu.Một chút nhiệt tình quá độ, giống như đồ uống bỏ thêm cồn, sự thoải mái khi ngà ngà say.Giản Tĩnh: ‘Ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ ngon.’‘Ngủ ngon.’Thấy không, cậu ấy cân nhắc đúng mực như vậy, dù cho là cố gắng từ một phía nhưng không làm người ta cảm thấy gánh nặng.Giản Tĩnh ấn tắt di động, tiếp tục coi phim.Xem xong một phần, vừa đến giờ đi ngủ tiếp.Bảy giờ sáng hôm sau, khi thức dậy cô đã hết lệch múi giờ.Giản Tĩnh đến nhà ăn ăn sáng, quả nhiên Khang Mộ Thành đã dậy, vẫn ăn sandwich và cà phê nóng y như cũ.“Anh không ăn gì khác à?” Cô hỏi.Khang Mộ Thành nói: “Không cần, anh quen rồi.”Mấy năm anh du học ở Mỹ, chính là nhờ sandwich giải quyết hầu hết các bữa ăn. Khang Luy cũng không nuông chiều con trai, nào là chung cư riêng, nào là bảo mẫu gia đình gì đó đều không có. Rõ ràng Khang Mộ Thành cũng không phải người nhiệt tình, thích hưởng thụ cuộc sống, có cái gì ăn cái đó, dành thời gian nấu cơm còn không bằng đọc thêm hai quyển sách. Dạ dày anh vừa ra nước ngoài đã lập tức tự động chuyển thành hình thức du học.Giản Tĩnh ‘Ồ’ một tiếng, vẫn quyết định ăn một bữa ngon.“Em có mang đủ quần áo giày dép không? Muốn mua gì không?” Khang Mộ Thành hỏi.Giản Tĩnh: “Mang đủ hết rồi.”Khang Mộ Thành: “Lễ trao giải ngày mai thật ra là một bữa tiệc tối, quen thêm vài người trong giới bên này, em cũng có thể quen thêm vài người bạn.”Giản Tĩnh không có hứng thú, thuận miệng đồng ý: “Vậy hôm nay sắp xếp thế nào?”Anh nói: “Buổi chiều phải tới nhà xuất bản bên đối tác, tối phải đi ăn cơm với nhóm chủ biên, buổi sáng không có sắp xếp gì cả. Em muốn đi đâu, anh đi với em.”Giản Tĩnh cũng không có kế hoạch, nhưng hứng thú bừng bừng: “Đi dạo đâu đó có được không?”“Được.” Khang Mộ Thành gật đầu.Vì thế, cuối cùng vẫn đi viện bảo tàng nghệ thuật như mọi lần.Sau một ngày dạo chơi mỹ mãn, cơm trưa là pizza, khoai tây chiên và hành tây chiên giòn, Giản Tĩnh vừa ăn uống thỏa thích, vừa chê bai không lành mạnh: “Ăn hết đống này xong chắc chắn sẽ bị nóng.”Khang Mộ Thành lấy một miếng pizza, không tiếp lời… Mấy câu than thở như vậy đừng nên coi là thật, cô chỉ nói vậy thôi, nếu ăn chỗ khác thật thì cô mới không vui đấy. Quả nhiên, Giản Tĩnh nói tới nói lui, nhưng động tác không chậm chút nào, còn trêu chọc anh.“Nhìn người ta kìa, ai cũng áo thun quần jean, anh mặc vest ngồi đây ăn không cảm thấy kỳ lạ à?”Thời tiết tháng sáu đã rất nóng, Khang Mộ Thành vẫn mặc áo sơ mi quần tây đứng đắn, nhìn đã thấy nóng thay anh.Khang Mộ Thành lau khô tay, nhìn cô.Giản Tĩnh: “?”Anh: “Ngồi đàng hoàng, em đang mặc váy.”Con gái trẻ có thể không kiêng nể gì mặc váy ngắn quần đùi, không sợ lạnh cũng không sợ nắng. Giản Tĩnh cũng thế, ỷ dáng người mình nổi bật, mặc quần áo rất tùy hứng, trong tủ quần áo có ít nhất mấy chục cái váy ngắn.Có điều, váy tuy đẹp nhưng hễ không chú ý ngồi nghiêng sẽ rất dễ bị lộ.Giản Tĩnh không tình nguyện thay đổi tư thế, vô cùng khó chịu.Vì sao hệ thống không có cái ‘thẻ tuyệt đối không bị lộ’ nhỉ? Đây mới là thứ cần thiết đấy.[Hệ thống: Ký chủ có thể rút thử.]Giản Tĩnh chợt động lòng, nhưng vẫn nhịn.Điểm giá trị dũng khí không dễ có, dùng trong việc nhỏ này quá lãng phí, thôi bỏ đi. Nếu gặp lưu manh thật thì cho hai đấm là được.Buổi chiều, Khang Mộ Thành dẫn team của anh đi bàn chuyện làm ăn. Giản Tĩnh rảnh rỗi, xuống đường đi dạo.Gặp người đến bắt chuyện lần thứ ba, từ chối.Bị ăn trộm đến thăm lần thứ hai, bắt được tại trận.Cô phiền không chịu nổi, quyết định vào rạp chiếu phim, chọn một bộ phim không có trong nước, vui tươi hớn hở trải qua cả buổi tối.Hôm sau, chính là lễ trao giải sách AT (giờ Mỹ).Nói tới đây không thể không giới thiệu trong giới văn học Mỹ, ngoài mấy giải thưởng như giải thưởng sách, giải thưởng Pulitzer, giải Hugo được biết đến rộng rãi, còn có giải thưởng sách AT được các tờ báo lớn hợp tác tổ chức.Đây là giải thưởng được thị trường hoá nhất trong số các giải thưởng, tiêu chuẩn bình chọn không phải dựa trên tính văn học, mà là doanh số.Ví dụ như trong danh sách có một quyển sách dạy cách thu vào, làm ra và quản lý tài sản, nếu đặt ở những giải thưởng khác thì còn lâu mới có tư cách đề tên, nhưng trong giải sách AT lại chiếm một vị trí nhỏ.Bởi vậy, giải thưởng sách AT cũng chịu không ít tranh luận. Rất nhiều người cho rằng đây là danh sách doanh số tiêu thụ, chứ không thể trao giải văn học.Nhưng sức mạnh của tiền tài là rất lớn, đặc biệt là quốc gia mà tư bản chiếm chủ đạo, đối với sách thương mại mà nói, sách có thể kiếm tiền chính là sách hay nhất, còn lâu mới quan tâm người khác đánh giá thế nào.Series [Bác sĩ ác quỷ] của Giản Tĩnh nhận được giải thưởng AT cho tiểu thuyết tiếng nước ngoài hay nhất, thật ra còn thua giải thưởng cây bút trong mơ trong nước của [Hoa hồng, hoàng kim].Nhưng Khang Mộ Thành cho rằng, đây là một khởi đầu không tệ.Thật ra tính văn học của [Bác sĩ ác quỷ] cũng không cao, có thể mượn bộ này mở ra thị trường hải ngoại, để khán giả tiếng Anh nhớ tên cô vậy là đã đủ rồi.Cho nên một mục đích khác cô tới đây lãnh thưởng chính là để sách thương mại Mỹ quen mặt, tranh thủ thêm vài lần hợp tác, mang thêm những quyển khác ra hải ngoại.Giản Tĩnh biết nặng nhẹ, ngoan ngoãn đồng ý.Vào ngày diễn ra lễ trao giải, cô đắp mặt nạ, cố gắng ăn vài thứ thanh đạm, nhét mình vào bộ lễ phục bó sát xinh đẹp, tìm thợ trang điểm làm tóc.Cuối cùng, đeo sợi dây chuyền kim cương Khang Mộ Thành tặng. Đã xong.Tiệc tối diễn ra ở khách sạn, bên ngoài đã được chiếu đèn sáng rực từ sớm, vẽ nên khung cảnh xa hoa lãng phí độc nhất của thị thành. Cửa được trải thảm đỏ, siêu xe nối đuôi nhau thành một hàng dài. Cũng có phóng viên tin tức đang làm việc, thỉnh thoảng chụp vài tấm hình.Có điều bọn họ thật sự kiêu ngạo, giống như khách vậy, ngước mắt lên liếc một cái là xong việc.Nháy máy ảnh ư? Nghĩ cũng chưa từng.Nhưng lúc Giản Tĩnh xuống xe, có một người giơ máy ảnh lên chụp mấy tấm liền.“Châu Á.” Đồng nghiệp bên cạnh không có hứng thú, nói: "Có gì hay mà chụp?”“Cô ấy có giải, vẫn nên có ảnh.” Phóng viên kia nhìn hình trong máy, đột nhiên hưng phấn: "Ha, cô nàng này xinh thật.”Phụ nữ đẹp là đề tài muôn thuở của đàn ông, đồng nghiệp kia ngoài miệng không quan tâm, nhưng mắt lại rất thành thật nhìn sang.Cô gái châu Á mặc đầm đen, khoác tay bạn nam đi về phía bọn họ. Hình thể của cô nhỏ hơn phụ nữ phương Tây một size, nhưng nhìn không nhỏ bé yếu đuối, mà tự có khí thế riêng.Hai người đàn ông một người hai mươi, một người hơn bốn mươi ra làm nghề, vậy mà không hẹn lại cùng nhìn theo.Cho đến khi bóng người biến mất, người lớn tuổi hơn mới nói: “Tôi nhớ được mặt cô ấy cơ đấy.”“Cô ấy thật đặc biệt.” Người trẻ gật đầu đồng ý, cố gắng nhớ lại: "Tôi nhớ… à, cô ấy tên Giản.”Cái tên này đơn giản dễ nhớ, hai phóng viên đều nhớ rõ, lúc viết tin trong đầu tự động hiện ra dáng vẻ của cô, không khỏi viết thêm vài dòng… “Cô Giản tuổi còn rất trẻ, nghe nói vẫn là học sinh, chỉ bằng vẻ bề ngoài rất khó tưởng tượng vậy mà cô ấy lại là tác giả của bộ [Bác sĩ ác quỷ], trong lúc phỏng vấn, cách nói chuyện và khí chất làm cho mọi người ấn tượng sâu sắc...”Đương nhiên Giản Tĩnh không biết thay đổi trong lòng hai phóng viên.Sau khi vào cửa câu đầu tiên cô nói chính là phỉ nhổ với Khang Mộ Thành: “Mùi chủ nghĩa tư bản thối nát nồng nặc.”Nhìn cảnh tượng này xem.Đèn thủy tinh rực rỡ, đá cẩm thạch sáng đến độ có thể soi gương, mùi nước hoa đắt đỏ thoang thoảng trong không khí. Cả trai lẫn gái đều mặc vest và đầm dạ hội, không phải bộ đang hot thì là số lượng có hạn có tiền cũng không mua được.“Hey, Jody, đã lâu không gặp.” Chủ biên đồng bóng chào hỏi với mọi người, nháy mắt không ngừng: "Ôi, James, hôm nay cậu cũng rất mê người đấy.”Chủ biên tóc ngắn thời trang, trang điểm nam tính đang nói chuyện với một doanh nhân sách nổi tiếng, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, tươi cười khó lường: “Đúng vậy, thân ái, tôi tin tưởng thành ý của anh, nhưng mà...”Quần là áo lượt, ngợp trong vàng son, cực kỳ giống bối cảnh của Gatsby.“Nhịn đi, em kiếm tiền từ bọn họ đấy.” Khang Mộ Thành bình tĩnh, đưa cô đi chào hỏi những người quen.Chủ biên tòa soạn báo, người mời hai người tới dang tay, niềm nở chào đón: “Các cậu đến rồi, đây là Giản đúng không? Cậu ấy không nói với tôi rằng cô là một cô gái xinh đẹp như vậy đấy.”“Chào ngài.” Giản Tĩnh gật đầu, lặng lẽ mở thẻ quyến rũ.Khả năng giao tiếp không quá cao, giá trị nhan sắc đạt đỉnh.Quả nhiên, chủ biên bị khí chất cô phát ra làm cho đôi mắt chao đảo, cười tươi hơn mấy phần: “Đến đây nào, để tôi giới thiệu Boss của chúng ta với cô.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận