Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 112
Giản Tĩnh biết bản thân ở trong mắt Phòng Lợi Dân là thứ gì: một đứa con gái hơi xốc nổi nhưng cũng có chút năng lực.Ông ta phải dùng cô nên mới khích lệ một, hai câu, dỗ cô vui vẻ, thỏa mãn lòng hư vinh. Đồng thời, ông ta cũng muốn cảnh cáo lẫn uy hiếp để cô ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị mà làm việc, đừng tự chủ trương.Nói dễ nghe một chút thì đó là vừa đánh vừa xoa, nói trắng ra chính là cà rốt và cây gậy. Nhưng mặc kệ là thế thì đều thấy thành công.Trong quá trình tra án, cô có lời oán than nhưng vẫn tìm được hung thủ và chú rể, đó cũng đã hoàn thành lời dặn dò của ông ta.Ông ta cho rằng đã nắm chắc cô, nhìn thấu cô.Vậy nên lúc cô móc súng thì ông ta cũng chẳng sợ, vờ như ‘yếu thế’ cũng chỉ để thỏa mãn lòng trêu đùa và cưng chiều của đàn ông dành cho phụ nữ mà thôi... Nhìn kìa, chú mèo con đang giương móng vuốt đấy, chẳng còn cách nào, mình đành phối hợp một chút, giả vờ sợ hãi thôi.Ông ta đã tính toán kỹ càng, tự xưng mọi thứ đã nằm trong tầm tay.Mà Giản Tĩnh nhịn ông ta đến tận giờ, chỉ vì muốn đạp đổ sự tự tin của Phòng Lợi Dân trong thời khắc ông ta đắc chí nhất.Thật ra, đạn trong súng đều bị cô nhét hết vào thẻ trữ vật, xem như vô tình mở khóa cũng không bị súng bắn nát đầu.Nhưng Phòng Lợi Dân không biết.Khi cô rút ra khẩu súng này, ông ta đã mất sạch cảm giác khống chế cô.Ông cho rằng tôi chỉ đang làm quá sao? Không, không hề, tôi thật sự sẽ nổ súng.Ông cho rằng tôi có nguyên tắc của sứ giả chính nghĩa sao, không hề, tôi điên lên sẽ bắn chết ông đó.Ông cho rằng tôi bị ông chinh phục, khống chế, nhìn thấu à, không không, ông bị tôi lừa rồi.Tôi mới là kẻ nhìn thấu tất cả mọi chuyện.Tôi mới là thợ săn.Cảm giác sắp chết ập xuống trong chớp mắt, đủ để loại bỏ tất cả dục niệm, phá hủy mọi tự tin.Đụ, hù chết thằng háo sắc như ông!“Cốc cốc cốc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, trong giọng nói bình tĩnh của thư ký xen chút dè dặt: “Chủ tịch, có phải ông cần dặn dò gì không?”“Lấy ly trà ngon cho cô Giản đây.” Phòng Lợi Dân lên tiếng, giọng điệu hơi quái dị.Nhưng thư kí không nghe ra: “Vâng.”Nụ cười của Giản Tĩnh nhỏ đến mức không thể thấy, nhìn đi, đến bây giờ mới cho cô một ly trà để uống đó.Thư kí nhanh chóng mang lá trà quý ngâm ra, mới vào cửa là hương trà đã phiêu phiêu trong không khí.Phòng Lợi Dân nói: “Đây là trà búp Minh Tiền năm nay.”Giản Tĩnh biết. Tuy cô không hiểu về trà nhưng biết trà búp Minh Tiền quý như vàng, cô nói: “Mùi lạ quá.”“Thế mới xứng với cô Giản.” Phòng Lợi Dân bình tĩnh trở lại: “Cô là ân nhân của gia đình chúng tôi, nhờ có cô mà Tiểu Ngạn mới thoát được một kiếp.”“Người hiền lành như chú rể tất có thiên tướng.” Giản Tĩnh khiêm tốn đáp, giống như một cô gái nhỏ bé bình thường. Cô bây giờ, ngược lại không cần ngôn từ sắc bén: “Ông quá khen.”“Hậu sinh khả úy.” Phòng Lợi Dân khen ngợi, rồi đổi chủ đề: “Mặc dù năng lực tôi có hạn nhưng cô đã cứu đứa con của một người ba, tôi có thể làm gì cho cô không?”Giản Tĩnh gật đầu: “Có.”Phòng Lợi Dân bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”“Tôi muốn tìm một người.” Cô từ tốn nói: “Không biết ông có nghe đại sư Thiên Tề bao giờ chưa?”Phòng Lợi Dân trầm ngâm.Giản Tĩnh im lặng, ông ta không lên tiếng thì cô cũng không nói tiếp.Khoảng chừng ba đến năm phút đồng hồ, Phòng Lợi Dân mới lên tiếng: “Tôi từng nghe thấy cái tên này, hình như là thầy phong thủy có chút danh tiếng.”“Làm sao mới có thể tìm được ông ấy?”Phòng Lợi Dân nói: “Người này rất thần bí, phải thông qua khách quen giới thiệu, cô muốn tìm ông ta không dễ đâu.”“Ngay cả Chủ tịch Phòng đây cũng không có cách sao?”Ông ta cười, nâng chung trà hớp nhẹ lá trà thơm: “Cô không cần dùng phép khích tướng, tôi nói sẽ cảm ơn cô thì chắc chắn sẽ làm được.” Trầm tư một lúc, lại nói: “Như vậy đi, tôi hỏi bạn bè giúp cô xem có cách nào không.”“Vậy tôi xin cảm ơn ông trước.” Giản Tĩnh đạt được mục đích thì chẳng muốn ở nơi đây thêm một phút nào nữa.“Cô Giản không còn yêu cầu khác à?” Ông ta hỏi.“Yêu cầu khác?” Giản Tĩnh xòe tay: “Ông đã thanh toán ba mươi triệu cứu chú rể nên tôi nghĩ không còn cái nào để cảm ơn nữa.”Phòng Lợi Dân nhướng mày.“Chẳng lẽ Chủ tịch Phòng cho rằng tôi làm hai nhiệm vụ mà chỉ lấy một phần thù lao sao?” Cô mỉm cười.Sai cô chạy đông chạy tây cả ngày, dù cô làm vì nhiệm vụ hệ thống nhưng cũng phải xẻo ông ta chút thịt, nếu không sẽ tức chết.Phòng Lợi Dân trả lời: “Đương nhiên là không. Nhưng người tôi cần đã chạy thoát, cô chỉ có thể nhận mười triệu.”Giản Tĩnh quan sát ông ta, quả nhiên là thương nhân, vào lúc tỉnh táo thì một đồng cũng không nhường.“Tôi nhận.” Cô trả lời.Làm gì để giải quyết những âu lo, chỉ có nhanh giàu mà thôi.Mặc dù hôm nay tiêu hết hai mươi điểm giá trị dũng khí, hai mươi điểm giá trị cống hiến nhưng hệ thống kết toán rất hào phóng.[Tên nhiệm vụ: Bí mật hôn lễ (đã hoàn thành)][Thưởng và phạt của nhiệm vụ: ba mươi điểm giá trị dũng khí, mười điểm giá trị cống hiến (đề phòng thương vong càng nhiều)][Ghi chú: Giá trị dũng khí có thể rút được một tấm thẻ (phổ thông), mỗi lần mất năm điểm, điểm cống hiến có thể rút được một tấm thẻ (đặc biệt), mỗi lần mất mười điểm.]Tính toán một phen thì cô còn lời những mười điểm giá trị dũng khí, đạo cụ nhìn xuyên thấu và thẻ trữ vật dùng tốt lắm, chớ đừng nói chi đến súng lục, hoàn toàn chính là niềm vui bất ngờ.Ừm, mười triệu cũng rất tốt.Ví tiền đầy, tự nhiên tâm trạng cũng tốt lên.Lúc Khang Mộ Thành tìm cô thì chỉ thấy cô đang vui vẻ nói chuyện cùng Lục Dục.Lục Dục cũng rất vui, anh ta sợ bóng sợ gió chuyện em họ chết một hồi, lễ cưới kết thúc tốt đẹp, việc vui không biến thành tang sự nên thật sự không thể tốt hơn được nữa.Lo toan biến tan, bản năng sinh vật bắt đầu ngoi dậy.Hôm nay, có thể hình dung sự chuyển biến tình cảm của Lục Dục đối với Giản Tĩnh là như này: là đứa con gái ham tiền (khinh thường) thật biết giả vờ giả vịt (thủ đoạn cũ rích) - hơi hơi thú vị (cảm thấy hứng thú) - hoàn toàn không giống như tưởng tượng (bất ngờ) - thế mà cô ấy lại ghét mình (nhưng không tức nha) - hiếm lắm mới gặp người phụ nữ lạ thường này, bỏ lỡ thì tiếc lắm (bản năng tìm bạn đời khởi động). Nói tóm lại: Tự vả!Lục Dục cũng là cậu chủ nhà giàu ngậm thìa vàng ra đời, trong từ điển nào có tự ti hay do dự, trước kia luôn được phụ nữ theo đuổi, nay lại có đối tượng mà mình thấy hứng thú nên đương nhiên sẽ không dông dài.Anh ta bắt đầu theo đuổi.Chỉ là nghiệp vụ còn ‘gà’.“Gần mười giờ rồi, có muốn đi uống một ly không?” Anh ta nhìn đồng hồ, nghĩ đến việc mình thường làm: “Coi như chúc mừng chúng ta cứu được Tiểu Ngạn.”Giản Tĩnh: “Tôi mệt.”Lục Dục lập tức đổi giọng: “Vậy anh đưa em về nhà.”“Tổng Giám đốc Khang sẽ đưa tôi về.” Giản Tĩnh trông thấy Khang Mộ Thành thì vội nói: “Về ạ? Em muốn về nhà.”Khang Mộ Thành thấy cô hoàn toàn không dự định nhận cuộc hẹn nên đương nhiên nói: “Ừ, đi thôi.”Lục Dục không hề từ bỏ, anh ta cười tủm tỉm nói: “Tổng Giám đốc Khang à, xin anh giơ cao đánh khẽ, nhường cơ hội xum xoe này cho tôi đi.”Khang Mộ Thành không lên tiếng, anh nhìn sang Giản Tĩnh.Cô chẳng thèm nhìn anh ta, chỉ thúc giục Khang Mộ Thành: “Không đi sao?”“Đáng tiếc quá.” Khang Mộ Thành nhàn nhạt nói: “Lần sau lại nỗ lực nhé.”Bấy giờ, Lục Dục mới coi như thôi.Lên xe Khang Mộ Thành, Giản Tĩnh quen cửa quen nẻo dựa lưng vào gối, lúc này cô mới thở phào, hoàn toàn thả lỏng cơ thể.“Em đi lung tung cả ngày là đi làm gì thế?” Khang Mộ Thành hỏi: “Có phải chú rể gặp chuyện gì không?”Giản Tĩnh không khỏi nhìn anh: “Vì sao lại hỏi thế.”Khang Mộ Thành thở dài: “Đã mấy lần rồi, anh cũng đâu có mù.”Gần một năm qua, bạn học nhỏ không còn thỏa mãn với việc ‘bế quan’ ở nhà sáng tác mà trái lại, cô nóng lòng muốn lấy tư liệu cho vụ án từ đời thực, vừa thấy vụ án là chạy khắp nơi, hoàn toàn không cản được.Anh thực sự không nhịn nổi: “Tội phạm giết người đều là hạng người vô cùng hung ác, lỡ như em bị thương thì sao? Em muốn có vụ án chân thực thì cứ đọc báo cáo là được.”Giản Tĩnh: “Không giống mà.”“Không giống chỗ nào?”“Khác hoàn toàn luôn.”Khang Mộ Thành nhấn mạnh: “Rất nguy hiểm.”Lần này, Giản Tĩnh không chịu nổi: “Thế giới này có chỗ nào mà không nguy hiểm chứ?”Đừng nói báo cáo tầng tầng lớp lớp bên trên, chỉ nói một mình cô, bên cạnh đã xuất hiện biết bao nhiêu bản án? Cũng chỉ tốt hơn đi phố Baker thôi, ít ra cô không cần đi hơn mấy nghìn tập kịch bản trong một năm.Coi như trúng thưởng thì trước kia cũng chưa dám nghĩ tới.“Không đi quản, thật ra cũng không nhiều thế đâu.” Khang Mộ Thành nói: “Giống như chuyện ngày hôm nay, nếu em ở bên cạnh anh thì cũng không có việc gì.”“Em không muốn làm bóng đèn.” Cô nói xong mới nhớ đến: “Là phù dâu kia sao?”Khang Mộ Thành biết cô nói ai nên ‘ừ’ một tiếng.Giản Tĩnh không hỏi nữa.Nhưng ngoài tưởng tượng, rõ ràng Khang Mộ Thành chỉ do dự một lúc rồi mở miệng nói: “Cô ấy là đàn em hồi đại học của anh.”Dưa tới, Giản Tĩnh đang mệt nhoài bỗng tràn đầy sức sống: “Sau đó thì sao?”“Không có sau đó.”Giản Tĩnh: “?”Anh lại nói đến việc không liên quan: “Hẳn em phải biết anh không có ba nhỉ.”Giản Tĩnh cẩn thận nhớ lại, đúng thế, trong kí ức có hạn thì hình như chưa bao giờ nhìn thấy ba của Khang Mộ Thành.“Hẳn là...” Cô chần chừ.Khang Mộ Thành rất bình tĩnh nói: “Không biết, mẹ anh chưa kết hôn đã sinh con, một mình mẹ nuôi anh.”Giản Tĩnh: 0.0Ba mươi năm trước chưa kết hôn đã sinh con? Chủ tịch Khang đi đầu xu thế luôn.“Bà ấy chưa bao giờ nói ba anh là ai, anh cũng chẳng hỏi, có lẽ đã chết, cũng có thể là đã kết hôn rồi.” Khang Mộ Thành lên tiếng, mới phát hiện việc kể ra cũng không gian nan đến vậy: “Mặc dù anh không cảm thấy việc thiếu thốn tình thương của ba sẽ ảnh hưởng gì đến mình nhưng đây đúng là thứ rất xa lạ với anh.”Giản Tĩnh im lặng lắng nghe.Anh nói: “Với tuổi của em thì chắc em sẽ nghĩ ba mươi tuổi là rất già nhỉ?”Giản Tĩnh đáp: “Nếu không chết thì ai rồi cũng ba mươi thôi.”Khang Mộ Thành bật cười, lại nói: “Lúc anh hai mươi cũng nghĩ như vậy, hình như ai ba mươi tuổi cũng làm ba hết. Nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, không có số tuổi phải định làm bất cứ thứ gì, gia đình và hôn nhân với anh mà nói là không cần thiết, anh cũng không nóng nảy.”Giản Tĩnh gật đầu: “Vậy cũng rất tốt.”Khang Mộ Thành không khỏi liếc cô.“Nhìn em làm gì? Cảm thấy em rất quê mùa sao? Cho rằng em là người nhất định phải kết hôn yêu đương à?” Cô tức giận hỏi lại.Khang Mộ Thành buồn cười, phát hiện đề tài này cũng không quá khó để thảo luận. Thời điểm anh quyết định thẳng thắn với cô thì cô cũng không keo kiệt mà chia sẻ góc nhìn của mình.“Con gái thường khát khao những thứ này.” Anh nhớ tới Dung Dung, hôm nay trong lễ cưới, con bé hạnh phúc lắm, mắt lấp lánh vì sao tựa như một cô công chúa.Giản Tĩnh không cho là đúng, cô bắt chước anh nói: “Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh của em.”Khang Mộ Thành: “?”Anh sợ mình làm tấm gương xấu nên vội nói: “Cũng không nhất định là thế.”Giản Tĩnh không chịu tiếp nhận, cố ý trái lời anh: “Chủ tịch đâu? Bà ấy không về nhà sao?”Khang Mộ Thành: “Đi nhậu với bạn rồi.”Giản Tĩnh: “... Lợi hại.”Buổi sáng tham gia hoạt động, sau đó lập tức đi máy bay về nước tham dự lễ cưới, xong còn đi nhậu, sức lực dồi dào quá đi.Cô lại không thể, bây giờ mí mắt cũng sắp sụp xuống, mệt mỏi ngáp.Khang Mộ Thành: “Muốn ngủ thì ngủ đi, khi nào đến anh gọi.”Giản Tĩnh ‘ừm’ một tiếng, mí mắt khép lại trong nháy mắt, chìm vào mộng đẹp.Khang Mộ Thành lắc đầu, dừng xe một bên rồi lấy từ hàng ghế sau một tấm chăn đắp lên người cô. Lúc này mới giảm tốc, từ từ lái xe về nhà cô.Đến nơi, đánh thức người dậy, theo cô vào thang máy rồi đưa đến tận nhà, xác định trong nhà không có ai mới an tâm ra về.“Meo.” Pudding đi tới, kêu meo meo về phía nhà vệ sinh.Khang Mộ Thành nhìn nó.Nó nhìn Khang Mộ Thành.Anh quay người đi.Pudding đi vòng quanh chân anh: “Meo meo meo?” Không xúc phân hả?Khang Mộ Thành: “Mày có hai nhà vệ sinh.”Pudding buồn bã kêu: “Meo meo meo.” Thích cái kia thôi à.Khang Mộ Thành ‘dạy dỗ’: “Không thể yếu đuối như vậy.”Pudding: “...”Khang Mộ Thành thiết diện vô tư, cũng không dung túng con mèo mà dứt khoát đóng cửa ra về.Chờ đến khi về nhà cũng đã gần mười hai giờ.“Dì Vương ơi, hầm giúp con canh ngọt.” Khang Mộ Thành nói với dì giúp việc: “Mẹ con lại đi uống.”Dì Vương làm việc ở nhà họ Khang đã bảy, tám năm nên hiểu rõ tính cách của hai khách hàng một lớn một nhỏ này, bà ấy lập tức đáp lại rồi đi vào phòng bếp làm.Trong miệng còn hỏi: “Con có muốn ăn nhẹ không? Hôm nay đi uống, chắc không ăn gì đâu ha?”“Nấu cho con bát mì, pha thêm ly trà ạ.” Khang Mộ Thành nói.Anh tắm rửa, thay quần áo ở nhà rồi ăn bát mì làm bữa khuya trong phòng ăn, sau đó mang ly trà đi vào phòng sách bắt đầu làm việc.Hai giờ sáng, Chủ tịch Khang về nhà, bà vứt giày cao gót, đi thẳng đến phòng bếp thì thấy có bát canh.Khang Mộ Thành nghe thấy tiếng động dưới lầu, anh nhìn chằm chằm bà, nhíu mày nói: “Uống bao nhiêu?”“Không nhiều, hai ly thôi.” Chủ tịch Khang uống bát canh nóng vào bụng, vừa ngọt vừa nóng, yên dạ: “Con trai mẹ tốt quá, biết chừa bữa khuya cho mẹ.”Khang Mộ Thành lắc đầu: “Mẹ cũng nên uống ít thôi.”“Tranh thủ còn trẻ uống vài năm, sau này khó uống lắm.” Chủ tịch Khang chớp mắt, thần bí nói: “Đúng rồi, mẹ và con nói chuyện đi, hôm nay có người đến Cục Công an tự thú, nói Phòng Lợi Dân muốn giết mình, còn đưa ra được một thứ tốt.”Khang Mộ Thành: “Cái gì?”“Con còn nhớ Thất Lý Kiều chứ?” Chủ tịch Khang nói: “Mười một năm trước, cầu lớn sụp đổ làm chết hơn tám mươi người, hơn một trăm người bị thương nặng. Đây là công trình của tập đoàn Phòng Thị.”Khang Mộ Thành hít một hơi thật sâu.“Cổ phiếu sắp giảm mạnh.” Mắt Chủ tịch Khang sáng lên, nào giống người say rượu: “Chúng ta nghĩ cách mua lại cao ốc Viên Mộng của nhà họ Phòng đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận