Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 219

Chương 219

“August Horan.” Người đàn ông mù mặt tự giới thiệu bản thân một cách lịch sự.Giản Tĩnh chú ý thấy khi nói tên họ của mình, anh ta hơi dừng lại một chút, như thể tóm gọn các âm tiết lại, nhưng cô không quan tâm lắm, giới thiệu họ của mình một cách đơn giản: "Giản."Đó là một cách gọi thân thiện, Horan nhanh chóng chấp nhận: "Cô là bạn của Melanie à?"“Bạn của bạn của chú rể, còn anh thì sao?” Giản Tĩnh đánh giá anh ta, người này có gương mặt phương Tây điển hình, có thể tìm thấy khí chất tương tự với anh ta trong nhiều bộ phim lịch sử nước ngoài.Horan nói: "Leo và tôi là bạn thân của nhau. Vậy, bạn của cô có phải là người bạn phương Đông mà Leo quen ở trường đại học không?""Đúng vậy."“Leo rất vui vì anh ấy có thể tới cùng bạn bè.” Horan hút xong điếu xì gà trên tay, mỉm cười: “Cậu ấy luôn muốn có một đám cưới náo nhiệt.”Giản Tĩnh nghe vậy thì lấy làm lạ: "Vậy sẽ có bao nhiêu khách?"“Không quá nhiều, may là cũng không quá ít.” Horan nói“Vậy sao.” Giản Tĩnh cười cười, đổi chủ đề: “Xin hỏi, tôi có thể tìm cà phê ở đâu?Horan chỉ vào phía cuối sảnh chính: "Chắc là sảnh hoa sẽ có thứ mà cô muốn."Cuối hành lang tầng 1 có một sảnh tiếp tân nhô ra, ba mặt là cửa sổ màu xinh đẹp chạy suốt từ trần đến sàn, một vài chiếc ghế bành phong cách khác nhau được đặt tùy ý, có cái được bọc, chạm khắc bằng gỗ óc chó, hoặc gỗ gụ bọc đồng, rõ ràng là được làm từ các thời kỳ khác nhau.Có rất nhiều bức tranh sơn dầu treo trên tường, hầu hết đều lấy chủ đề về Lâu đài Mùa đông, phong cách u ám.Chỗ gần tường đặt bàn làm việc, đàn piano và tủ có ngăn kéo. Trên tủ đặt một máy pha cà phê, một máy tạo ẩm và một bộ dụng cụ trà sứ Thanh Hoa.“Trong tủ có hồng trà.” Phía sau có người lên tiếng.Giản Tĩnh quay lại thì nhìn thấy một khuôn mặt gầy gò xanh xao, sống mũi cao, đôi mắt trũng sâu, tròng mắt màu tím cực kỳ hiếm thấy. Xét về vẻ ngoài thì không tính là đẹp, nhưng giữa lông mày của anh ta có một màu u sầu triền miên, rất đặc biệt.Cô suy nghĩ, hỏi: "Anh là Sal?"“Cô có thể gọi tôi là Leo.” Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng nghe lại không quá dùng sức: “Cô là Giản Tĩnh, là bạn của Mộ Thành.”Anh ta phát âm đến từ little thì hơi lên giọng, tạo ra một giọng điệu thân mật.“Anh phát âm tên của chúng tôi rất chuẩn.” Giản Tĩnh cũng thân thiện: “Theo tôi, anh cứ gọi tôi ‘Giản’ là được."Leo gật đầu, mở tủ: "Trà?""Cà phê." Cô nói.Leo lấy hạt cà phê ra, đổ vào máy xay, lắc tay cầm rồi từ từ xay thành bột. Đồng thời, nước trong bình cũng đã được đun đến nhiệt độ thích hợp.Đổ bột cà phê vào giấy lọc, đổ nước vào, ngâm nhiều lần.Chất lỏng màu nâu của cà phê giỏ ‘tách tách’ rơi xuống, bốc lên mùi thơm phức.Anh ta mở tủ lạnh âm, bên trong trống trơn, anh ta nhanh chóng cầm điện thoại di động lên: "Mary, nhờ cô mang một bình sữa tươi, đường viên đến phòng tiếp khách."Sau đó, anh ta áy náy giải thích với Giản Tĩnh: "Bận chuẩn bị đám cưới nên tiếp đãi không thỏa đáng rồi."“Không sao đâu.” Giản Tĩnh nói: “Tôi rất vui vì có thể tới dự đám cưới của anh, lại còn được ở trong một lâu đài như vậy.”Leo có vẻ hơi ngạc nhiên, thậm chí còn hỏi: "Cô có thích lâu đài này không?"Cô nói: “Rất thú vị.”Leo chớp mắt nhanh: “Cảm ơn cô, nhưng, chuyện này thật sự… không ngờ tới.” Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh ta đành phải giải thích: “Dù sao thì đây cũng là một ngôi nhà lâu đời, ánh sáng rất kém, cũng rất cũ, không phải một nơi thoải mái.""Đúng." Anh ta nhấn mạnh: "Đây không phải chỗ tốt, đừng say đắm nó."Giản Tĩnh ngạc nhiên, giọng điệu của Leo giống như đang khuyên cô đừng yêu một tên đàn ông tồi vậy.“Sữa và đường viên anh cần.” Mary bưng một bình sữa tươi vào, ngữ khí có vẻ không tốt: “Chuyện vặt như vậy, sao anh không tự đến nhà bếp một chuyến?”Leo lập tức nói: "Xin lỗi Mary, tôi làm phiền đến công việc của cô rồi."Sắc mặt Mary dịu lại: "Anh không cần xin lỗi, nhưng tôi hy vọng anh suy nghĩ kỹ..." Cô ấy liếc nhìn Giản Tĩnh rồi chuyển sang tiếng Pháp: "Tốt hơn hết là anh nên xem xét lại cuộc hôn nhân của mình, từ đầu đến cuối tôi đều không đồng ý với cách làm của anh."Giản Tĩnh: Giả vờ như không hiểu.Câu trả lời của Leo rất ngắn gọn và mạnh mẽ: "Tôi đã nghĩ kĩ rồi."Khuôn mặt Mary đầy vẻ thất vọng, dứt khoát bỏ đi, không thèm quay đầu lại.“Giản, rất xin lỗi vì tôi phải rời đi một lúc.” Leo nói: “Tôi và Mộ Thành là bạn tốt của nhau. Lúc học đại học, cậu ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Mong cô đừng ngại, cứ thăm quan tùy ý.”Giản Tĩnh nói: "Cảm ơn anh."Do dự một lúc, anh ta lại thấp giọng nói: "Giản, đây là một ngôi nhà cũ."Cô khó hiểu: "Thì?""Tôi hiếm khi ở nhà, rất lâu rồi nơi này chưa được tu sửa, nếu…" Anh ta dừng lại, chậm rãi nói: "Nếu có bất kỳ âm thanh lạ nào, thì chắc chắn là gió thổi vào các vết nứt trên tòa nhà, đừng sợ."Như để chứng minh điều mà anh ta nói, lời còn chưa dứt, trong căn phòng lập tức phát ra một tiếng thút thít lạ lùng từ chỗ nào đó. Tiếng động không rõ lắm, như có như không, xa như tiếng còi của tàu hơi nước, lạ như tiếng cười của một mụ phù thủy.Nét mặt của Giản Tĩnh lập tức thay đổi, cơ mặt thả lỏng vì trải qua chuyến đi dài bị một sợi dây vô hình làm căng cứng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhiệt độ tăng lên, cả người trở nên tỉnh táo.“Aiza.” Cô cười: “Bây giờ thì tôi tin rồi, nhà cũ đúng là hơi đáng sợ.”Không dễ nhìn ra Leo hơi thả lỏng người.Bữa tối bắt đầu đúng bảy giờ tối.Khang Mộ Thành và Tư Anh Kiệt đến phòng ăn sớm mười lăm phút, sau đó, Horan cũng đến. Kimberly và chồng đi xuống cầu thang vào khoảng 6:50, vừa hay làm quen được với một người lạ nữa.Sáu giờ năm mươi lăm phút, Giản Tĩnh đến.Cô ngồi Bên cạnh Khang Mộ Thành, nói: "Bên ngoài lại có tuyết rơi."Mặt mày Tư Anh Kiệt đầy vẻ mệt mỏi, lẩm bẩm: "Chuyện này có gì lạ đâu."Giản Tĩnh nói: "Tôi sợ nhiệt độ xuống thấp."“Đừng lo, trong lâu đài đủ ấm.” Horan nói.Lúc này, một người phụ nữ mảnh mai bước xuống lầu.Cô ấy vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài, nước da trắng như tuyết, tròng mắt xanh biếc, thần thái vừa yếu ớt vừa lạnh lùng, rất giống người đẹp nổi tiếng Adjani của Pháp.Có lẽ để thể hiện sự trân trọng đối với người thân và bạn bè, cô ấy đã mặc một chiếc váy dạ hội tôn lên dáng người mảnh mai của mình, một chiếc vòng đá opal đeo trên cổ, một chiếc nhẫn ruby trên tay, giống như một quý cô đến dự tiệc, nghiêm túc và thanh lịch, hòa vào làm một thể với không khí của lâu đài.Tư Anh Kiệt phát ra một tiếng hít sâu khá nhỏ.“Mela.” Kimberly gọi tên em gái một cách trìu mến: “Mãi mới gặp được em.”“Kimmi.” Melanie gọi biệt danh của chị gái, một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt xinh đẹp: “Em rất vui vì chị có thể đến.”Kimberly giới thiệu chồng: "Đây là Carl, chồng của chị."Melanie và Carl gật đầu thân thiện, làm quen với nhau.“Có vẻ mọi người đều đã đến đủ.” Leo đi vào từ một cánh cửa khác, nắm tay vị hôn thê rồi ngồi xuống, nâng ly, nói: “Cảm ơn mọi người đã đi một quãng đường dài để đến dự đám cưới của tôi.”Mọi người rất hợp tác, cùng nhau nhấp một ngụm sâm panh.‘Đing…’ Đồng hồ cổ trong phòng ăn vang lên, đã bảy giờ.Mary bước đẩy một chiếc xe đẩy thức ăn đi vào, khéo léo bày thức ăn cho mọi người.Món đầu là món súp rau, bên trong là các loại rau địa phương, lá xà lách, rau chân vịt, khoai tây và một loại đậu lạ, cộng thêm một lượng nước sốt cà chua lớn, chua chua ngọt ngọt.Còn có một vài lát bánh mì, bên trên là sashimi, chanh và cây mê điệt.Giản Tĩnh cắn thử một miếng, bánh mì giòn, sashimi rất tươi ngon, thịt rất mềm."Em yêu, món cá phi lê này làm chị nhớ lại tuần trăng mật của chị với Carl." Kimberly hào hứng lên, không ngừng trò chuyện với Melanie: "Sushi, suối nước nóng và hoa anh đào, còn các em thì sao? Nam Cực, Châu Phi hay Châu Á?"Melanie có vẻ kén ăn, chỉ ăn hai thìa súp. Cô ấy nói: “Em không biết, có thể là Ai Cập, cũng có thể là Nam Mỹ, Leo không thích những nơi quá lạnh.”Kimberly: "Ai Cập là một nơi tốt, phải không, Carl?"Carl: "Đúng vậy, anh rất thích văn hóa ở đó."“Hai người định đi thế nào?” Thái độ của Kimberly vô cùng háo hức, nóng lòng muốn phát biểu một số ý kiến về đám cưới.Nhưng Melanie lại lo lắng, miễn cưỡng đối phó: "Đến lúc đó hẵng nói."Kimberly đặt dao nĩa xuống, uống sâm panh, lẩm bẩm: "Mela, trông em không giống một người phụ nữ sắp kết hôn gì cả."Melanie cười khổ: "Không hiểu sao, càng gần đến ngày cưới thì em càng hồi hộp".“Em yêu, hẳn là em đã quá mệt mỏi, có muốn quay về nghỉ ngơi không?” Leo quan tâm hỏi."Chỉ hơi đau đầu thôi, lát nữa uống thuốc giảm đau là được." Melanie đáp.Tư Anh Kiệt bình luận: "Chứng ám ảnh trước hôn nhân."Lúc này, xe đồ ăn của Mary lại đi tới, mỗi người một nồi lẩu nhỏ.Không sai, lẩu, nhưng không phải nước sốt trong hoặc bơ, mà là lẩu phô mai. Chuẩn bị trước thịt, rau, nấm và các món ăn kèm khác, cho vào nồi phô mai nấu, nếu thích có thể rắc thêm ớt bột.Giản Tĩnh cắn hai miếng, bụng lập tức phản đối: Đây không phải là lẩu!Thức ăn chính là bánh bao kiểu Ý, được nhồi với giăm bông, ăn khá ổn.“Tôi hy vọng mọi người thích những món ăn hôm nay.” Leo nói: “Mary, nếu không bận thì hai người có thể ngồi xuống cùng ăn.”Mary lạnh lùng nói: "Không cần, một mình George không làm được."Leo tỏ vẻ bất lực, không ép cô ấy nữa.“Lạ thật.” Tư Anh Kiệt lại nói. Giản Tĩnh không trả lời anh ta, uống hết sâm panh trong ly của mình.Mary lập tức lấy một chai mới, mở nút chai sau đó đặt nó ở một bên, không hề có ý định rót rượu.Ngược lại, Leo lập tức đứng dậy, cầm chai rượu đi rót rượu cho mọi người rồi, đồng thời giải thích: “Thời tiết không tốt, mọi người đều đã về nhà hết rồi, Mary và George có quá nhiều việc, để tôi phục vụ mọi người.”Khang Mộ Thành nói: "Chúng tôi tự làm, cũng chỉ là một bữa ăn mà thôi, cậu không cần khách sáo như vậy."“Không sao.” Leo không hề tỏ ra mình là quý tộc, rót đầy cốc cho từng vị khách một. Đến lượt Melanie, anh ta cố tình chỉ rót một nửa ly nhỏ: "Em nên uống ít thôi."Melanie dịu dàng nói: “Đừng lo lắng cho em, chỉ một ít mà thôi.” Cô ta cầm ly sâm panh lên, nhấp hai ngụm.“August, tôi nghĩ cậu sẽ không thích hương vị này, nó quá ngọt.” Leo nói: “Cậu có muốn thử rượu vang đỏ không? Tôi sẽ xuống lấy.”Horan nhún vai: "Cậu hiểu tôi mà, không vấn đề gì."Biến cố xảy ra vào đúng lúc này.Đầu tiên, ‘Keng’ một tiếng, ly rượu trước mặt Melanie bị lật úp khiến mọi người giật mình.Mọi người nhìn sang, chỉ thấy cô ta nghiến chặt hàm răng, cổ cứng ngắc, xuất hiện triệu chứng co cứng rõ rệt.Mặt Leo lập tức tái đi: "Mela!"“Cô ấy có bị động kinh không?” Giản Tĩnh hỏi.Kimberly hét lên: "Mela không bị bệnh này."“Vậy chắc là đã bị trúng độc.” Giản Tĩnh vừa nói, vừa bước nhanh về phía trước, đỡ lấy cơ thể Melanie, quét mắt qua bát đĩa và đồ uống trước mặt cô ta.Sau mấy giây suy nghĩ, cô đưa tay nhúng một ít sâm panh vào miệng nếm thử.Vị ngọt ngào, mang theo một ít vị đắng.Trên thanh trạng thái của giao diện nhân vật xuất hiện một dòng chữ mới: ngộ độc strychnin.Sau hai giây, chữ viết biến mất.Kể từ khi tính năng miễn dịch được bật, giao diện nhân vật đã chơi một giao diện mới. Cô ‘hừ’ hai tiếng, khẳng định nói: “Đưa đến bệnh viện đi, cô ấy cần được rửa ruột.”Leo hốt hoảng bế Melanie lên rồi lao ra khỏi cửa.Khang Mộ Thành lập tức nói: "Tôi lái xe, xe đậu ở đâu?"“Trong ga ra, tôi đưa anh đến đó.” Phản xạ của Horan không hề chậm.Nhưng chưa đến mười phút, giọng nói lớn của gấu George vang lên: "Không được, tuyết rơi quá lớn, còn chưa đến bệnh viện xe đã bị chặn lại rồi. Mary đâu, hỏi cô ấy xem có cách gì không, cô ấy là bác sĩ!"Trong lúc hỗn loạn, Mary bình tĩnh ra lệnh: "Đưa cô ấy trở lại phòng, chú George, phiền chú đi lấy hộp thuốc - có ai có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy không?"Leo nói: "Tôi không biết, trời ơi, ban nãy vẫn còn ổn mà."Khang Mộ Thành nói: "Cũng có thể là ngộ độc thực phẩm."Horan: "Mọi người đều ăn những thứ giống nhau, nhưng cô ấy ăn rất ít."“Ngộ độc strychnin.” Giản Tĩnh đưa tay lên cạnh miệng, nói lớn: “Có thể gây nôn không?”Mọi người im lặng.Mary: "Có thể thử."

Bạn cần đăng nhập để bình luận