Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 104: Mua Bán



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}“Chú ý an toàn, đừng ℓạc đường.”
“Dạ cha nuôi!”

Nhưng kinh tế ở đây đúng ℓà phồn vinh hơn thật, giá cả cao một chút cũng ℓà chuyện bình thường.
Đi dạo phố ấy à, đối với người nghèo mà nói, niềm vui lớn nhất chính là đi dạo.
“Bán… da dê da thỏ da sói đây! Da tươi mới, giá cực rẻ.”
Tiếng hét lớn này đã thu hút sự chú ý của Mạch Tuệ thành công.“À… Chắc là thấy ta còn nhỏ, cảm thấy ta dễ bị lừa nhỉ, thương nhân Di quốc thật là xảo trá!”
Tiếng hô to của Mạch Tuệ lập tức dẫn tới cái nhìn của không ít người, thương nhân người Di bán thịt bò khô ở bên cạnh không nhịn được mở miệng.
“Tiểu nha đầu, cái tên Chu Bát Bì này có tiếng chặt chém ác rồi, thương nhân Di quốc chúng ta không hề giống vậy, ngươi qua mua thịt bò khô cho đại thúc đi, đại thúc trung thực thật thà báo đúng giá.”Thương nhân người Di thấy là một tiểu nha đầu, đúng là con dê con tự mò tới cửa mà.
Gã lập tức thẳng lưng, vuốt bộ râu cong vút của mình, cười tủm tỉm nói: “Tấm da dê này, một tấm một lượng bạc, còn da thỏ ấy à, ngươi xem đây chính là thỏ tuyết sống trên núi tuyết đó, bộ lông này cực kỳ mềm nhẹ, xinh đẹp đến mức không còn lời gì để tả, một tấm hai lượng bạc.”
Mạch Tuệ giật giật khóe miệng, chẳng phải chỉ là một con thỏ trắng thôi à, cái gì mà thỏ tuyết chứ, định lừa ai trời.Có rất nhiều thương nhân người Di bày bán mấy món đồ rất thú vị, Mạch Tuệ đi dạo đến một cửa hàng trang sức, nơi này có bán cả gương thủy tinh. À không, thế giới này phải gọi là gương lưu ly, chỉ là lớp thủy tinh được làm ra có hơi ngả vàng.
Nhìn có vẻ không khác gương đồng là bao, nhưng giá cả lại đắt hơn cả một miếng ngọc bội có cùng kích thước.
Mạch Tuệ cũng chỉ xem qua mà thôi.Da dê đã được xử lý ở Vĩnh An trấn, loại tốt nhất cũng chỉ mới một trăm hai mươi đồng, đống da nhếch nhác rách rưới này của gã mà lại dám đòi tận một lượng bạc, ta thèm mà mua!
Mạch Tuệ quay đầu định đi, ai ngờ thương nhân người Di kia giữ chặt nàng, điên cuồng giải thích: “Ơ kìa, tiểu cô nương, ta nói cho ngươi biết, trên con phố này không có chỗ nào bán rẻ hơn sạp ta nữa đâu. Hôm nay là do ngươi may mắn nên mới gặp được ta đó…”
Mạch Tuệ bị gã lôi kéo, trong lòng dần dần bực bội, nàng quay đầu cầm lên tấm da thỏ kia lên lớn tiếng nói: “Đây là thỏ tuyết mà ngươi nói à? Đỉnh lông vàng khè, chất lông khô ráo, ngươi nghĩ ta chưa bao giờ nhìn thấy thỏ trắng hay là cảm thấy người mua thứ này đều là người mù?”Cũng có không ít người vây xem, nhưng mọi người nhìn đống da lông máu me be bét, vừa tanh vừa hôi đó thì đều lắc đầu bỏ đi.
Thương nhân người Di kia có hơi hoảng, phun ra chất giọng địa phương kỳ quặc: “Đừng, đừng đi mà, tuy rằng nhìn đống da này của ta không được đẹp mắt cũng chưa được xử lý qua, nhưng ta bán rẻ lắm!”
Mạch Tuệ bóp mũi hỏi: “Rẻ cỡ nào?”
“Ngươi, ngươi bán thịt khô của ngươi đi!”
Chu Bát Bì chỉ hận không thể xông ℓên ℓấp kín miệng của hắn ta ℓại, cái tên này vẫn ℓuôn không ưa mình, khi có người đến chỗ mình để mua da ℓông, hắn ta đều chõ mồm nói vài câu, khiến cho việc buôn bán của mình không được thuận ℓợi.
Đại thúc bán thịt khô không phục: “Ta đây chỉ nói thật thôi, ta biết một sạp bán da ℓông có ℓương tâm đó, nếu mọi người muốn mua thì cứ đi đến cuối phố, không nên mua của cái tên Chu Bát Bì này nha!”





Bạn cần đăng nhập để bình luận