Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 225: Thịt Thỏ Nướng



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}Giao ℓại việc ℓột da và cắt tiết cho mẹ nuôi, Mạch Tuệ đi ra gần đó tìm ít củi.
Lần rnày, hai đứa trẻ cũng đi theo, chúng đi theo sau Mạch Tuệ cố gắng rút hết cỏ khô, trong khi Mạch Tuệ dùng dao chặt những bụi cây khô.
Loại cỏ và cành cây bụi này không có khả năng chống cháy nên tương đối thích hợp ℓàm vật ℓiệu đánh ℓửa.
Mạch Tuệ xếp những hòn đá thành một vòng tròn đơn giản, sau đó cho than củi vào bên trong, dùng cái đánh ℓửa đốt các bụi cây và cỏ khô, sau đó dùng chúng để nhóm than củi.
Không mất nhiều công sức, than củi nhanh chóng đỏ rực trong màn đêm, không có ánh lửa nhưng nhiệt độ khá cao.
Mạch Tuệ và mẹ nuôi dùng những cành cây vừa phải được chặt đem về xiên thỏ lại, rồi nướng thịt thỏ quanh ngọn lửa than.
Tiểu Lý quả phụ cũng tới hỗ trợ thay ca nướng thịt thỏ, nhìn lớp da bóng kêu xì xì, nàng ấy không nhịn được nuốt nước miếng, ngay cả mùi thịt thỏ cũng rất thơm.Không biết họ đào ở đâu được mấy cục đất, Mạch Tuệ cũng không nhận ra là cái gì, bèn mang cho họ ít than củi.
Có người tìm được đồ ăn tươi cười trở về, có người tay trắng hậm hực trở về, có người nắm một nắm sâu, lấy rễ cỏ xiên vào nướng lên cắn bụp một cái giòn tan trong miệng.
…Thịt thỏ nướng chín rồi, một đám người đã thèm đến mức khóe miệng nhỏ đầy dãi.
Hai con thỏ, sáu người lớn và hai bé con chia nhau ăn, cũng xem như no.
Mạch Tuệ cắt một miếng thịt thỏ lớn đưa cho Tiểu Lý quả phụ, đối phương không thể tin được nói: “Ta, ta cũng có phần à?”"Đương nhiên, tỷ không chỉ cứu ta mà còn bện giày rơm giúp cha nuôi và ca ca nữa. Hương Lan tỷ, bây giờ chúng đang ở bên nhau, sau này chúng ta tìm thấy cái gì sẽ đều ăn cùng nhau."
“Được, được, được!” Tiểu Lý quả phụ nói liên tục ba chữ được, sau đó xúc động nhận lấy, còn nói thêm: “Sau này cần ta làm gì cứ việc nói. Ta không chỉ biết bện giày rơm mà còn có thể bện cả mũ rơm, áo rơm, chiếu rơm…”
Tiểu Lý quả phụ liệt kê, Mạch Tuệ bật cười: "Hương Lan tỷ, nhân lúc còn nóng tỷ mau ăn đi."Hầu Cát cười nói: "Cám ơn Tuệ tỷ tỷ, tỷ xinh đẹp lại tốt bụng, nếu là tỷ tỷ ruột của đệ thì tốt quá!"
Mạch Tuệ bị cái miệng ngọt ngào của hắn chọc cười, mang cho hắn một ít cỏ khô, "Đi nướng chút gì đi."
Sau đó, hai ba người phụ nữ cũng đến tìm Mạch Tuệ để xin một ít than củi, bởi vì gần đó chỉ có cỏ khô và cây bụi, cành cây cũng không nhiều nên không cháy được.“Tuệ tỷ tỷ, cho đệ một ít than củi và lửa được không?” Một bé trai đột nhiên chạy tới hỏi.
Mạch Tuệ nhận ra đứa bé, đó là Hầu Cát, nàng thấy nó đang cầm theo hai con chuột đồng nhỏ. Nhóc con giỏi lắm, bắt được chuột đồng rồi.
“Cần bao nhiêu tự lấy đi, cái túi ở cạnh xe ngựa ấy.” Mạch Tuệ hào phóng nói.Mọi người ôm thịt thỏ nướng còn nóng hổi bắt đầu gặp, thịt chưa được xử lý qua bằng rượu gia vị, mùi thịt vẫn còn rất nồng, nhưng mọi người đều rất đói nên cũng không thèm để ý.
Mạch Tuệ có thể ăn đồ ăn trong không gian, vì vậy nàng chỉ cắn hai miếng tượng trưng rồi chia phần thịt cho người khác nhiều nhất có thể.
Hai đứa nhỏ cũng không ăn nhiều lắm, gặm xong một cái đùi sau của thỏ rồi ra bên cạnh chơi với gấu.
Mạch Tuệ cảm thấy buồn chán, nàng bắt đầu quan sát nhóm dân tị nạn muốn cướp đồ của họ vào chiều nay.
Không phải ai cũng có thể ăn ℓoại protein này, nhiều người chỉ có thể âm thầm gặm rễ cỏ.
Họ khốn khổ đến mức này sao?





Bạn cần đăng nhập để bình luận