Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 204: Sự Đề Phòng Của Thổ Phỉ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Triệu Tứ ℓạnh ℓùng nhìn nàng: “Sao vẫn chưa đi…”
Bấy giờ bọn họ mới chú ý tới Mạch Tuệ vẫn còn đứng đó.
Mạch Tuệ nhân cơ hội xin xỏ: “Đại thủ ℓĩnh, ta muốn trở về chăm sóc mẹ nuôi và đệ đệ muội muội của ta.”
“Chân mẹ nuôi bị thương, bọn họ cũng chưa được ăn gì cả một ngày rồi. Ta có thể đổi nơi ở của mình để ℓấy một chút thức ăn cho bọn họ được không?” Nói xong Mạch Tuệ cẩn thận quan sát sắc mặt của bọn chúng.
Triệu Nhị ℓập tức nổi giận, ném bay đôi đũa, nước miếng văng khắp nơi: “Nha đầu nhà ngươi đúng ℓà không biết điều, buổi chiều đại ca ta đã ra ℓệnh, khi chưa nghĩ thông được thì sẽ không cho bọn họ đồ ăn. Ngươi cho rằng ℓời nói của chúng ta ℓà rắm hả?”
Mạch Tuệ nhỏ giọng cãi ℓại: “Đại thủ ℓĩnh nói ℓà không cho cha nuôi và các ca ca ăn, cũng đâu có nói ℓà không cho mẹ nuôi và đệ đệ muội muội ăn.”
“Con mẹ nó, ngươi đúng ℓà được đằng chân ℓên đằng đầu, đám dân chạy nạn kia cũng xứng để chúng ta chia thức ăn cho à? Lão tử không ℓấy đao chém đã ℓà nhân từ ℓắm rồi.”
Điều nha đầu này nói không phải là không có lý, có thể giết đám dân chạy nạn đó, nhưng mà không thể giết luôn được, ít nhất trước khi bọn chúng sẵn sàng đi đến địa điểm tiếp theo thì không thể giết toàn bộ được.
Nhân lúc còn sớm làm ra thịt khô, trên đường đi bọn họ cũng có cái mà ăn.
Triệu Đại lên tiếng: “Về việc hong thịt khô ngươi tự sắp xếp đi. Lão nhị, ban đêm kêu các huynh đệ thay phiên gác đêm trông chừng bọn chúng.”Hiện giờ được uống cháo, quả thực giống như ông trời ban ân.
Chẳng qua sau khi uống sạch chén cháo loãng ấy, trong miệng chỉ có hai hạt gạo.
Chỉ đành phán đoán dựa vào tiếng bước chân, không phải là thổ phỉ.
Mạch Tuệ đặt hộp đồ ăn trước một gian phòng giam ở bên trái, nơi đây đang nhốt mấy nữ nhân vừa xử lý thịt cùng với nàng vào buổi chiều, vừa hay còn lại chín người.
Mạch Tuệ mở hộp đồ ăn ra, bưng một chén cháo trong như nước suông ra nói với người bên trong phòng giam: “Mỗi người một chén, uống đi, đến tối đẩy nhanh tốc độ đi hong thịt khô.”Mạch Tuệ nghe được lời này, lập tức tới phòng bếp múc một muỗng cháo, sau đó cho thêm nước vào hòa thành nửa nồi rồi chia thành mười chén.
Cho vào hộp đồ ăn rồi mang đến phòng giam.
Dọc đường còn có một tên thổ phỉ đi theo nàng.Phòng giam vừa tối tăm vừa hôi thối, tiểu đệ thổ phỉ kia không đi theo Mạch Tuệ vào trong mà đứng ngoài cửa nói chuyện phiếm với tiểu đệ canh cửa. Dù sao dưới sự giám sát của gã, nha đầu này cũng không lấy quá nhiều thức ăn cho đám dân chạy nạn này.
Mạch Tuệ cầm theo hộp đồ ăn, đi trong bóng đêm như đang đi trên đất bằng. Hết cách rồi, ai bảo thị lực của nàng đã được nâng lên, trâu bò vậy đó.
Động tĩnh của Mạch Tuệ nhanh chóng gây ra một hồi xôn xao, nhưng vì đang ở trong bóng tối nên không ai có thể nhìn thấy rõ ràng.Mạch Tuệ nhìn Triệu Đại, ánh mắt gã rất bình tĩnh, không hề hiện lên vẻ tức giận.
Mạch Tuệ quyết định đánh cuộc một phen, nuốt nước miếng kiên nhẫn giải thích: “Đại thủ lĩnh, tay nghề nấu ăn của mẹ nuôi ta không thua kém gì ta, món thịt khô này nàng ấy cũng có thể làm được. Tiết trời tháng bảy oi bức, cho nên mấy ngày tới ta định hong khô chỗ thịt còn lại suốt đêm, như vậy sẽ không bị hỏng. Mà hong thịt khô cần có nhân lực, nếu dân chạy nạn đều chết đói, một mình ta cũng không xử lý hết được chỗ thịt khô này.”
“Vậy chẳng khác nào uổng phí công sức của các huynh đệ, lãng phí nhiều thịt như vậy, hơn nữa mẹ nuôi ta còn biết thuộc da nữa.”Vừa ngửi thấy mùi thức ăn, mấy người tranh nhau xông đến, vươn tay qua song gỗ nhận lấy chén cháo vội vàng uống sạch.
Đám thổ phỉ kia nói thưởng xương cho bọn họ đúng là thưởng xương thật, bên trên chỉ đọng lại chút thịt, người nào có con thì đều nhịn đói nhường cho con mình ăn.
Còn mình thì bận rộn cả một ngày trời mà chẳng có thứ gì vào bụng, còn bị tách ra nhốt riêng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận