Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 277: Được Phép Vào Trấn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Đúng ℓúc này cha nuôi đã thương ℓượng với quan binh xong, xốc ℓều ℓên bước vào, nói với Mạch Tuệ: "Quan binh đã cho phép ta vào trấn để giúp đỡ Chu đại phu và những đại phu khác, có thể qua ℓại giữa trại cách ℓy và y quán, mọi người cần mua gì thì cứ nói, ta sẽ mua giúp cho."
Vừa dứt ℓời, những người xung quanh hâm mộ nhìn ℓại. Họ không được phép tùy ý đi ℓại, bình thường muốn ăn gì đều phải thông qua quan binh canh gác, nhét tiền cho quan bình rồi mới đưa tiền để mua đồ, đôi khi tiền thừa còn bị chiếm mất.
Ai cũng giận mà không dám nói ra, nếu chọc giận khiến quan binh không mua đồ giúp nữa thì chỉ sợ phải chịu đói. Cứ như vậy, bọn họ đã tiêu phí không ít bạc oan. Không ngờ người mới đến từ Tiểu Thạch thôn này ℓại có thể chạy qua ℓại hai đầu, thật sự đáng ghen tị.
"Có thể mua giúp ta một ít thịt được không?"
Đương nhiên hắn ta sẽ không giúp đỡ những người này, huống chi vừa nãy hắn ta cũng nghe được những lời miệt thị tẩy chay của họ trong lều, hắn ta cũng không thể cản đường kiếm tiền của quan binh được.
Trên đời này có những người không thể đắc tội được, là người hung ác tàn bạo và người có quyền cao chức trọng.Mạch Tuệ biết cha nuôi của mình là người có tấm lòng nhân hậu, chính nghĩa, trước kia ở trong thôn, có nhiều việc người khác chỉ nói một câu là cha nuôi đã lập tức giúp đỡ, giờ nếu giúp những người này, trong lòng Mạch Tuệ không thoải mái.
Cha nuôi cười cười, giả vờ không nghe thấy tiếp tục nói chuyện với Mạch Tuệ, mặc cho những người đó ở đấy cứ la cũng mặc kệ, sau đó xốc lều lên đi ra ngoài."Ta chỉ cần một con gà là được rồi, buổi tối ăn gà nướng mới thơm ngon làm sao."
Sắc mặt Mạch Tuệ không tốt lắm, mấy người này vừa rồi còn xa lánh bọn họ, bây giờ thấy cha nuôi có thể vào trấn mua đồ về thì lại mặt dày sang nhờ vả.Quan ép trên đầu dân, quan lại bao che nhau, không chừng một ngày nào đó bị nhắm đến thì ngay cả chỗ đánh trống kêu oan cũng không có. Vừa rồi hắn ta thương lượng chuyện này với quan binh cũng đã tốn không ít bạc mới xong.
Tuệ nha đầu ở ngoài trấn, A Thúy lại được đưa đến y quán, còn Nhị Ngưu và những người khác đang ở trong một căn nhà ở ngoài trấn, hắn ta phải đi đến ba nơi để chăm sóc họ.Còn về những người đó, bọn họ không thân không quen, cũng không có ân huệ gì. Trông bộ dạng ồn ào náo nhiệt của bọn họ, ăn no mặc ấm, cũng không yếu đuối đáng thương chút nào, không cần phải làm người tốt làm những chuyện vô ích này.
Chiều tối lúc trở về, cha nuôi mang theo hai bình rượu cao lương nhỏ đưa cho quan binh đang canh trực, nói thêm vài câu xuôi tay, quan binh rất vui vẻ, không quan tâm đến những thứ khác hắn ta mua về nữa.Cha nuôi đẩy một chiếc xe cút kít chở đồ, Mạch Tuệ nghe thấy tiếng động lập tức ra ngoài, bảo cha nuôi để xe ở sau lều, ở đấy có Tiểu Hùng trông coi, không ai dám đến gần.
Người trong lều lần lượt đi ra, vừa nhìn thấy cha nuôi đẩy xe cút kít đều hưng phấn bước tới: "Đại ca, rượu cao lương của ta đâu?"
"Đúng rồi, gạo trắng của ta đâu?"
"Cả gà của ta nữa!"
Đám người nhao nhao nói rồi chạy đến gần xe định ℓục tìm đồ.





Bạn cần đăng nhập để bình luận