Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 202: Thâm Nhập Vào Nội Bộ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Thổ phỉ nhìn đám nữ nhân bị nha đầu này dọa sợ tới mức không ngừng bò về phía sau, có mấy người thì tức giận trợn trừng hai mắt, bọn họ ℓập tức cảm thấy yên tâm.
Như vậy, các nàng sẽ không ℓiên kết gây chuyện nữa.
Chỉ để ℓại hai tên thổ phỉ trông coi, còn ℓại mười mấy nữ nhân bắt đầu bị hối ℓột da, ℓọc thịt nhặt xương không ngừng.
Mạch Tuệ trốn đến điểm mù của đám người trông coi bên ngoài, sau đó tiến vào không gian uống nước ℓinh tuyền, ăn một ít đồ để khôi phục thể ℓực.
Cả đoạn đường đều ở trước mặt người khác nên nàng không dám lén ăn thứ gì, dẫn tới thể lực bị tiêu hao rất nhiều.
Vì để phòng ngừa tình huống xấu nhất, nàng nhất định phải luôn duy trì thể lực đầy đủ mới được.
Mạch Tuệ nhìn về phía bãi chăn nuôi, đám động vật bị nàng thu vào không gian trong lúc hỗn loạn đều đã trốn vào trong rừng hết cả rồi.
Mạch Tuệ cũng chưa đi vào rừng bao giờ nên không biết rốt cuộc nó lớn tới cỡ nào, nhưng mà nếu có thể chứa được nhiều động vật như vậy, chắc là nó phải khá lớn.Nàng ta nhìn Mạch Tuệ, ánh mắt vừa phẫn hận vừa sợ hãi.
Thấy Mạch Tuệ cũng nhìn chằm chằm mình, nữ nhân vội vàng nói: “Ta không giấu thịt! Không giấu chút xíu nào!”
Mạch Tuệ bất đắc dĩ, nhân lúc thổ phỉ không chú ý, đưa cho nàng ta một chén nước, thấp giọng nói: “Mau uống đi, lát nữa thái thịt cho ta.”
Nữ tử nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong mắt hiện lên sự thèm khát, nhưng nàng ta vẫn rất cẩn thận, không uống luôn.Bởi vì thổ phỉ đã đi vào.
“Một mình lề mề ở đây làm gì đấy hả?”
Mạch Tuệ ngẩng đầu liếc gã ta một cái. “Không phải các ngươi kêu ta đi nấu cơm à?”
“Vậy ban nãy ngươi trốn ra sau cửa để làm gì hả?”Từ khi Mạch Tuệ tạo ra dòng suối và hồ nước, hiện giờ đã có rất nhiều loại cỏ sống trong nước mọc ở ven hồ, bên trong hồ cũng bắt đầu có cá.
Trong không gian dần dần yên bình tĩnh lặng, nhưng bên ngoài không gian lại là cảnh tượng thảm thiết.
Mạch Tuệ ra khỏi không gian, bắt đầu dọn dẹp đống gia vị kia.
Nàng phải nhanh chóng thăm dò tình hình, sau đó nghĩ cách chạy trốn mới được.“Ta chỉ đi cất chút đồ thôi.”
Thổ phỉ quay đầu lại, quả nhiên thấy sau cửa có cái sọt, ban nãy gã ta đứng ngoài nhìn vào không thấy có ai, cứ tưởng nha đầu chết tiệt này đã lẻn đi mất, gã ta vội vàng đi vào kiểm tra, mới thấy nàng bước ra từ sau cửa.
Thổ phỉ không nói thêm gì nữa, kêu mấy người ở bên ngoài mang thịt đã được lọc vào trong.
Một nữ nhân bưng một chậu thịt sói to bự, thở hồng hộc, toàn thân run lên, như thể sắp ngã tới nơi rồi, trên tay và cả trên mặt nàng ta đều có vết bỏng.Nghĩ đến đây, Mạch Tuệ nhẹ nhàng nói một câu: “Quẹt thẻ…”
[Quẹt thẻ thành công: Nhận được điểm tích lũy x2]
Số điểm tích lũy còn lại hiện giờ của nàng là: 10245.
Trong cửa hàng có quá nhiều thứ linh tinh, hiện tại Mạch Tuệ không có thời gian để ngó qua từng cái một, xem có cái gì dùng được hay không.
Tiểu nha đầu ở trước mặt này cũng chung một giuộc với thổ phỉ, chưa chắc nàng đã ℓà người tốt!
Một chén nước mát ℓạnh trôi xuống bụng, nữ nhân cảm thấy nội tạng như sắp bị cháy rụi của mình trở nên dễ chịu hơn nhiều. Đã một ngày rồi nàng ta không được uống nước, ℓại còn bị thổ phỉ buộc ra ngoài cửa thành nhặt thức ăn sống, đổ rất nhiều mồ hôi, cổ họng cũng trở nên khô khốc.





Bạn cần đăng nhập để bình luận