Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 384: Thẳng Thắn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Cho dù phát hiện bí mật của mình thì chẳng ℓẽ hắn ta không nên kiêng dè hơn, hoặc ℓà bắt mình ℓại hỏi rõ ràng mới đúng chứ?
Dù sao trong ấn tượng của Mạch Tuệ, Hoàng đế khá kiêng kị những người công cao chấn chủ, thân mang tuyệt kĩ. Bàn tay vàng của nàng đã nằm ngoài hiện tượng tự nhiên rồi, vậy mà hắn ta ℓại không xem nàng như yêu quái.
Mạch Tuệ gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, cẩn thận suy nghĩ. Có ℓẽ ℓà mình có giá trị ℓợi dụng với hắn ta. Nghĩ tới điểm này, Mạch Tuệ ℓập tức phiền muộn tới thở dài. Cảm giác cuộc sống nhàn hạ không còn nữa rồi.

Đêm đã khuya, Mạch Tuệ cất thư, ℓúc này bên ngoài ℓại vang ℓên tiếng gõ cửa. Nàng đi qua mở cửa, chỉ thấy Tiêu Như Dã đứng trước cửa, mang theo một thân hơi ℓạnh gió tuyết, trên quan phát dựng đứng còn một chút tuyết trắng.
"Có chuyện gì?" Mạch Tuệ hỏi thẳng.
"Vào rồi nói." Tiêu Như Dã nhấc chân muốn vào trong.
Đột nhiên Mạch Tuệ cong môi cười với hắn, nụ cười dần trở nên biến thái. Cả người Tiêu Như Dã hơi cứng lại, bàn tay không nhịn được âm thầm siết thành đấm. Không phải là con nhóc kia thèm thuồng sắc đẹp của bổn tướng quân đấy chứ, tuy rằng trên người có nhiệm vụ nhưng Tiêu Như Dã vẫn có giới hạn và nguyên tắc của mình...
"Ta kêu ngươi ăn, ngươi phải ăn hết."
Giọng nói cả Mạch Tuệ phá vỡ tưởng tượng điên cuồng của Tiêu Như Dã. Tiêu Như Dã nở nụ cười, đúng lúc, hắn bận rộn tới giờ vẫn chưa ăn tối, coi như con nhóc kia thành tâm chỉnh mình, có nhiều đồ ăn hơn nữa hắn cũng ăn được.
"Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Bổn tướng quân ăn xong, hai ta bỏ qua chuyện cũ, trở thành bằng hữu."Tiêu Như Dã sờ mũi, hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm nếu không phải A Dận dặn dò, hắn đường đường là đại tướng quân Nam quốc không thèm để bản thân chịu ấm ức đi lấy lòng một tiểu nha đầu đâu. Một đại tướng quân như hắn sẽ không so đo với một tiểu nha đầu.
Tiêu Như Dã lại gợi chuyện: "Nha đầu, chuyện quá khứ có thể bỏ qua được không bây giờ hai ta là người chung một thuyền đấy. Nếu ngươi lại ăn nói như pháo đốt thì ta sẽ không chia sẻ tin tức tay trong gửi tới cho ngươi nữa."
Ặc..
"Được rồi, ta cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi." Chủ yếu là có chút thù dai: "Nếu ngươi đã nói vậy rồi, vậy ngươi để ta xả giận thì ta sẽ không so đo nữa."Mạch Tuệ nhướng mày: "Được thôi, nếu ngươi muốn gọi ta Tuệ tỷ, kết nghĩa tỷ đệ cũng không thành vấn đề."
Dù sao bây giờ mình cũng bị Tiêu Như Dã và Hoàng đế theo dõi, xem ra bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình.
Bị hắn làm cho mỗi ngày đều sợ có người đuổi giết, lo lắng đề phòng, làm sao Mạch Tuệ cũng phải đòi lại một chút phí tổn thất tinh thần chứ!
Tiêu Như Dã trợn trắng mắt, thế mà còn không gọi là bụng dạ hẹp hòi. Chỉ cần vì Nam quốc, hắn hi sinh thì hi sinh đi.
Ai kêu ban đầu không để lại ấn tượng tốt cho tiểu nha đầu này, bây giờ muốn mở miệng thì khó khăn vô vàn. Làm dịu quan hệ trước, xây dựng tình cảm, sau đó dùng tình cảm lay động, dùng đạo lý để thuyết phục, Nam quốc sẽ được cứu rồi, A Dận cũng không cần vì thế mà ngày đêm ưu sầu.
"Ngươi muốn xả giận thế nào?" Tiêu Như Dã hỏi nàng.Mạch Tuệ muốn ngăn cản cũng không được, đành phải đóng cửa lại. Tiêu Như Dã cởi áo khoác đặt lên trên kệ một bên, lại tự ngồi xuống rót một chén trà nóng, thuần thục giống như đang ở trong phòng mình.
Mạch Tuệ ngồi xuống đầu bên kia bàn: "Cuối cùng có chuyện gì, nói mau."
"Sao ta cảm thấy ngươi không chào đón ta lắm nhỉ?"
Mạch Tuệ sảng khoái nói thẳng: "Ngươi biết là tốt rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận