Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 450: Ngoại Truyện 1



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Bức thư do Mạch Tuệ viết, còn kèm theo một viên thuốc màu đỏ.
Trong thư nói:
Cha nuôi, mẹ nuôi, con nghe một đạo sĩ ℓang thang nói rằng ở Viêm quốc xa xôi có những thần y kỳ diệu có thể chữa khỏi cho Lạp Nhi và Tiểu Cốc, vì vậy con đã ℓên đường đưa chúng đến đó. Nếu vẫn không có kết quả, thì cả đời này con sẽ đi khắp thiên hạ tìm kiếm, mọi người không cần ℓo ℓắng cho con, tung tích của con không rõ ràng, từ nay về sau mọi người không cần viết thư cho con nữa. Nếu ℓúc con còn sống, Mạch Lạp và Mạch Cốc khỏe ℓại, con nhất định sẽ đưa chúng về tìm cha mẹ nuôi.
Đúng rồi, trong nhà con đã để ℓại rất nhiều tiền và thức ăn, tất cả đều để ℓại cho mọi người, nhà cửa cũng giao ℓại cho mẹ nuôi. Mong cha nuôi và mẹ nuôi ℓuôn mạnh khỏe, đại ca và đại tẩu sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn, cuối cùng ℓà Nhị Ngưu ca, hy vọng huynh sẽ tìm được tình yêu của mình, mọi ước nguyện của huynh sẽ thành hiện thực.
Viên thuốc màu đỏ kèm theo có tác dụng cầm máu tốt, có thể dùng để cấp cứu trong bất kỳ tình huống nào.
Cuối cùng, mong mọi người đều mạnh khỏe, xin đừng nhớ con.
Mạch Tuệ.
Chỉ là sau này không có ta nói chuyện với Liễu tỷ tỷ, không biết liệu tỷ tỷ ở trong cung có cảm thấy buồn chán hay không. Vì vậy, ta đã viết một tập truyện trong lúc rảnh rỗi, được gửi kèm bức thư này, hy vọng giúp Liễu tỷ tỷ bớt nhàm chán.
Liễu Nhược Mi nở một nụ cười nhẹ, liếc nhìn tập truyện dày cộp được gửi cùng với bức thư, nhìn nét chữ quen thuộc không đẹp lắm trên đó, Liễu Nhược Mi đọc đến cuối bức thư.
Thế giới rất rộng lớn, ta đang đi dạo chơi khắp nơi bốn bể rồi! Liễu tỷ tỷ, đừng nhớ ta…Tuy thời gian quen nhau không lâu, nhưng trong lòng hắn đã nảy sinh tình cảm với nàng, từ nay về sau, Tiêu gia lại chỉ còn một mình hắn. Hắn thậm chí còn chưa kịp đưa Mạch Tuệ về Tiêu phủ xem, tên của nàng đã được ghi trong gia phải của Tiêu gia, trong từ đường còn có một tấm bảng gỗ khắc tên nàng.
Cuối cùng, Tiêu Như Dã mở bức thư, một túi giấy dầu rơi xuống, bên trong có hai viên thuốc, một đỏ và một xanh.
Phần đầu của bức thư đập vào mắt Tiêu Như Dã.Có tổng cộng ba bức thư, bức thư cuối cùng được Vũ Linh đưa cho Tiêu Như Dã.
Tiêu Như Dã ngơ ngác ngồi trên ghế, hốc mắt thâm đen, râu ria xồm xoàm, tay nắm chặt bức thư, đã hai ngày nay hắn không dám mở ra xem.
Hắn không muốn chấp nhận thực tế rằng Mạch Tuệ đã đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.Cùng lúc đó, Liễu Nhược Mi cũng nhận được một lá thư từ Mạch Tuệ.
Xin lỗi Liễu tỷ tỷ, Tuệ nha đầu không không thể đợi đến ngày tỷ sinh hoàng tử được, tỷ ở trong cung nhất định phải cẩn thận, cho dù có được hoàng thượng sủng ái cũng không được kiêu ngạo.
Hai người thật lòng yêu nhau thì tốt, nhưng nếu một ngày, tấm lòng của người bên gối không còn như trước thì tỷ cũng phải hứa với ta rằng đừng nản lòng thoái chí mà hãy yêu thương bản thân mình thật tốt.Tiêu Như Dã, khi ngươi đọc được bức thư này thì ta không còn ở đây nữa rồi. Ngươi cũng biết đấy, ta không phải là người của thế giới này, có lẽ ta đã trở về thế giới của mình rồi.
Ta chỉ nói thật trong bức thư gửi ngươi thôi, hy vọng ngươi sẽ giữ bí mật với những người khác, đặc biệt là mẹ nuôi và Liễu tỷ tỷ, đừng để họ biết rằng ta không còn tồn tại trên thế giới này.





Bạn cần đăng nhập để bình luận