Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 228: Điểm Đến



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Mạch Tuệ im ℓặng nghe hết trò hề này thì đại khái cũng có thể hiểu được nhóm của bọn hắn đã xảy ra chuyện gì.
Một nhóm người được hai nam nhân đi cướp về nuôi, bây giờ họ không cướp được thứ gì, họ cũng không tìm thấy gì để ăn nên họ đã cướp đồ ăn mà cậu bé mang về.
Đối mặt với tai họa, mỗi người đều có một mức độ ích kỷ nhất định, may mắn thay, cha nuôi đã kịp nhanh chóng phân phát đồ cho mọi người, cũng tỏ rõ thái độ mỗi người phải tự ℓo cho cái bụng mình, cho nên bây giờ mới không xảy ra nhiều chuyện rắc rối, cả nhóm nhìn chung cũng hòa hợp hơn chút.
"Chúng ta sắp hết nước rồi, nên phải đi sớm hơn. Buổi trưa nắng gắt, đi đường rất dễ bị say nắng. Cố gắng tranh thủ đến Bình An trấn trước khi trời tối."
Tôn thợ săn nhìn mẹ nuôi, Mạch Tuệ, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu.
Mạch Tuệ cắn móng tay và cau mày nhìn vào bản đồ.Hơn nữa, trên đồng bằng có rất ít cây cao lớn và tương đối ít loài động vật, hạn hán này càng khiến việc tìm kiếm thức ăn trở nên khó khăn hơn. Hôm nay họ lại hết nước, mất đến ba ngày đi đường, Mạch Tuệ cảm thấy có hơi nguy hiểm.
Ngược lại, nếu đi qua Bình An trấn, đi thẳng về phía Đông là rừng cây, cây cối ở đây rễ cây ăn sâu, khả năng trữ nước tương đối mạnh.Mạch Tuệ có thể lợi dụng nơi đó.
Mạch Tuệ phân tích ưu và nhược điểm: "Cha nuôi, con nghĩ nếu đi thẳng về phía Đông, đi vào trong rừng chính là sân nhà của thợ săn chúng ta, khả năng tìm thấy nguồn nước cũng cao hơn chút. Nếu đi về phía Bắc đến A Đạt huyện, con sợ chúng ta không trụ nổi ba ngày đường, hơn nữa từ đó đến quê mẹ nuôi còn phải đi đường vòng."Mạch Tuệ dụi dụi mắt, nhẹ gật đầu: "Cha nuôi, Bình An trấn không còn gì cả, hay là chúng ta dừng chân thêm một chút rồi đi về phía Đông đi."
Cha nuôi lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ, thứ này được tìm thấy trên người tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ, trải nó xuống đất rồi xem xét một cách cẩn thận.Nếu chúng ta đi về phía Bắc đến A Đạt huyện phải mất ba ngày đường nữa.
Mạch Tuệ hỏi: "Cha nuôi, địa hình đường đi về phía Bắc đến A Đạt huyện như thế nào?""Chắc là đồng bằng, địa hình cũng gần giống Bình An trấn." Tôn thợ săn trả lời.
Tìm nước ở đồng bằng khó hơn nhiều tìm nước ở trong rừng nhiều, cho dù có nước, Mạch Tuệ cũng không thể băng qua đường sáng được.Hắn ta chỉ vào một chỗ, nói: "Đi qua Bình An trấn thẳng đến hướng Đông, phải băng qua một khu rừng lớn, theo trí nhớ của mẹ nuôi con, sau đó phải đi qua một khu rừng đá thì mới đến được Thanh huyện."
"Từ Bình An trấn đi về phía Bắc, đi ba ngày đường là đến A Đạt huyện, A Đạt huyện là một huyện lớn chuyên sản xuất muối khoáng và quặng sắt, có quân đội đóng quân, huyện này có lẽ vẫn còn tương đối phồn vinh. Mọi người có muốn đến đó mua một ít lương thực tiếp tế và chuẩn bị một chút nước không?"
Tôn Nhị Ngưu gật đầu đồng ý: "Vào rừng con không sợ không tìm thấy đồ ăn, hơn nữa Tuệ Nhi muội muội còn có gấu, vì vậy không phải ℓo ℓắng bị thú dữ tấn công bất ngờ."
Mẹ nuôi do dự nói: "Ta cảm thấy đi về phía Bắc đến A Đạt huyện sẽ ℓãng phí thời gian vô ích thôi, chúng ta vẫn cứ đến Tang Dương thành đi."
Tôn Đại Ngưu không nói gì, chỉ nhìn cha mẹ mình.
Tôn thợ săn cân nhắc rồi nói: "Nếu băng qua rừng thì không đi xe ngựa được rồi, chúng ta có thể dắt ngựa và phải tự đi bộ. Đi đến Thanh huyện cũng phải mất bảy tám ngày đi bộ."





Bạn cần đăng nhập để bình luận