Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 251: Mọi Thứ Đều Báo Hiệu Cho Một Khởi Đầu Tốt Đẹp



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}"Than củi Tuệ nha đầu nhặt được còn non nửa túi, ℓấy than củi ra nhóm đã rồi tính sau." Cha nuôi kéo non nửa túi than củi kia ra, đưa tay sờ: "Ừm, khô, đốt được."
"Được..."
Mọi người ℓùi về sau, dành ra một chỗ. Mẹ nuôi dùng cỏ khô cành cây nhóm một đống than củi, sau đó nói với Mạch Tuệ: "Tuệ nha đầu, cởi quần áo ướt của con ra hong chút đi."
Mạch Tuệ hơi giật mình, nhìn mấy người Tôn Đại Ngưu: "Mẹ nuôi, con chỉ mặc một bộ..."
Mẹ nuôi quay đầu, vô cùng có uy nghiêm nói với mấy người cha nuôi: "Các ngươi ngồi xoay sang chỗ khác hết đi, ta chưa ℓên tiếng thì không được quay đầu ℓại!"
Mẹ nuôi nhìn về phía Mạch Cốc đang ăn dưa tháng tám, cũng ôm nó qua ngồi cùng một chỗ với Tôn Nhị Ngưu, vỗ nhẹ đầu nó: "Con cũng xoay qua chỗ khác, mẹ nuôi ℓên tiếng thì mới được quay ℓại."
"Cởi đi." Mẹ nuôi nói.

Hình như không chú ý tới vấn đề này. Mạch Tuệ hơi nhíu mày, xoay người đưa lưng về phía đôi mắt gấu to như chuông đồng kia.
Chao ôi không được rồi, trông chủ nhân nhỏ gầy quá, không có tay chân cường tráng, không có cái mông đầy đặn, gấu cái mà như vậy nhất định sẽ bị bắt nạt. Có lẽ nó nên bắt mấy con mồi tới cho chủ nhân bồi bổ, thật cường tráng khỏe mạnh mới tốt.
Mạch Tuệ mặc quần áo hong khô vào, cuối cùng mọi người mới được phép quay đầu lại.
Tiểu Lý quả phụ kéo nồi sắt dã hứng được hơn phân nửa nước về. Mượn ánh sáng từ đống lửa cùng mẹ nuôi xử lý con chuột đồng lớn nhất, sau đó để rau dại rễ cỏ lên, dùng muối làm gia vị, nấu một nồi canh thịt chuột rau dại lớn."A, được."
Mạch Tuệ cởi quần áo dính mưa ướt nhẹp ra, trước ngực chỉ còn lại một cái yếm, gió và mưa giọt mưa thỉnh thoảng đập vào da, lành lạnh.
Mẹ nuôi nghiêm túc giúp nàng hong khô quần áo, Mạch Tuệ ôm chặt cánh tay núp trong góc, Tiểu Lý quả phụ ở bên cạnh mắt lóng lánh tránh một chút, cũng ngại nhìn về phía Mạch Tuệ.
Mạch Tuệ cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơi đỏ mặt co mình lại nhỏ hơn chút nữa. Nàng ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện con gấu ngốc kia đang thẳng đầu, đôi mắt phản xạ ánh sáng nhạt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào nàng. Chờ đã, con gấu ngốc này là gấu đực?Nó chẳng thèm để tâm đến điều ấy, thậm chí còn ngửa đầu hé miệng, hứng chút nước mưa để uống, khó khăn lắm mới có một trận mưa, kiểu gì nó cũng phải uống thêm chút nước mới được.
Cứ uống rồi lại uống, cơn mưa bắt đầu nhỏ dần đi, cuối cùng trận mưa lớn này cũng tạnh vào lúc rạng sáng.
Mặt trời đỏ rực nhú lên từ phía chân trời xa xa, cơn mưa mang đến sự sống, toàn bộ thế giới được nó gột rửa sạch sẽ, lá cây lộ ra màu sắc xanh biếc, đó là dấu hiệu của sự sống mãnh liệt. Đất uống no nước, những mầm cỏ bắt đầu sinh sôi nảy nở trong lớp bùn mềm.
Mọi thứ đều báo hiệu cho một khởi đầu tốt đẹp.Cơn mưa ngày càng nặng hạt, mọi người chen chúc, xúm lại với nhau, con ngựa già có chút bất an hí lên một tiếng, nó sợ con gấu nọ nhưng bây giờ lại bị buộc phải ở chung với con gấu đó.
Thậm chí khi nghe thấy hơi thở gấp gáp và nặng nề của con gấu nó còn thầm nghĩ liệu con gấu này có bất chợt há mồm cắn nó một cái hay không?
Nghĩ thế, con ngựa già không nhịn nổi nữa hơi di chuyển cơ thể ra bên ngoài. Nơi họ đang trú chân cũng chẳng lớn là mấy, nó mới hơi động đậy một chú thôi đã vô tình đạp trúng Tiểu Hùng. Biết mình đạp trúng con gấu kia, cơ thể nó lập tức cứng đờ lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng khổng lồ nọ.
May quá, con gấu kia không nhúc nhích, con ngựa nhấc vó tiếp tục di chuyển ra ngoài một cách khẽ khàng, nước mưa mát lạnh từ chỗ bị dột nhỏ xuống khiến phần lông bờm của nó ướt nhẹp.Chuột đồng và rau dại còn lại đủ để ăn hai bữa, chờ hết mưa rồi nói không chừng hôm sau còn có thể nhặt được một ít nấm.
Mang theo chờ mong tốt đẹp như vậy, cơn mưa lớn này rơi suốt tới nửa đêm vẫn chưa ngừng, mấy cái tường gỗ đã bị cuồng phong mưa rào tàn phá tới mức tràn đầy nguy cơ, nhiệt độ cũng hạ không ít. Cộng thêm mặt đất ướt lạnh, ngủ tới ban đêm vậy mà có chút lạnh.
Tôn thợ săn lấy da lông đắp lên trên người mọi người: "Cũng may thứ này bị Tuệ nha đầu nhặt, bây giờ mới chính thức phát huy tác dụng."




Bạn cần đăng nhập để bình luận