Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 348: Ăn Lẩu Trên Núi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}"Ăn ℓẩu, Lạp Nhi, muội không cần rửa rau đâu, muội xuống núi gọi mấy người mẹ nuôi đi."
r"Lẩu ạ?" Vừa nghe thấy từ "ℓẩu", Mạch Cốc ℓập tức ném chổi, hai mắt tỏa ánh sáng: "A tỷ, đệ cũng muốn đi, đệ cũng muốn đi!"
Mạch Tuệ bất đắc dĩ nở nụ cười, thôi đi đi: "Dắt muội muội cho cẩn thận."

"Tuệ nha đầu, nghe bảo ℓà ăn ℓẩu, ta ℓập tức bỏ rìu trong tay xuống chạy tới đây này, nhà mới của muội vừa mới xây xong, có cần ta giúp gì không?"
Tôn Nhị Ngưu hưng phấn như vừa được tiêm máu gà.
Mạch Tuệ bật cười: "Thật ra cũng không có gì cần huynh giúp đâu."
"Thế thì không được, đốn củi, ta giúp muội đốn củi để đốt đi."
Mạch Tuệ giữ chặt hắn ta: "Không cần." Nói xong nàng vung tay lên, một đống cành cây khô với mảnh gỗ lớn xuất hiện ở đằng sau bệ bếp trong phòng bếp.
"Đến cái này mà muội cũng có á?"
Mạch Tuệ tỏ vẻ "hết cách rồi, muội mạnh mẽ vậy đấy" khiến Tôn Nhị Ngưu vừa hâm mộ lại vừa buồn bực.Gió núi vào tháng mười vừa âm u lại vừa lạnh lẽo, nhưng đồi núi vào tháng mười lại rất sinh động, lá phong đỏ rực một mảnh trời, cây bách vẫn luôn thường xanh, còn lá cây sồi thì lại chuyển sang một màu vàng kim óng ánh, từng khóm từng khóm một, nhuộm rực từng tầng của cánh rừng.
Mặt trời chuyển từ phía đông sườn núi sang phía tây, lẳng lặng treo ở chân trời, ẩn sau hai đám mây đỏ, ánh chiều tà vòng qua, ráng màu đầy trời, chỉ trên đỉnh núi thanh tịnh này, có thể vừa ngắm bầu trời bao la rộng lớn và tận hưởng vẻ đẹp tuyệt mỹ của hoàng hôn.
Mạch Tuệ bưng đồ ăn ra, thấy được cảnh tượng này thì nhất thời thất thần, cho đến khi Tôn Nhị Ngưu nói chuyện với nàng, nàng mới nhớ mình vẫn chưa đặt đồ ăn trong tay xuống.
"Nhị Ngưu ca, huynh đi lấy mấy viên gạch, xây một cái bếp ở trên sân thượng, đặt thêm ít than đốt vào bên trong, ta sẽ bê thức ăn ra."Mạch Tuệ bưng một nồi canh tiên hương cay nồng lên sân thượng, mẹ nuôi cha nuôi cũng đã đi tới, ngửi thấy mùi hương chua cay trong trí nhớ, trong miệng đã tự động tiết ra nước bọt.
"Ai, được rồi." Tôn Nhị Ngưu bảo hai nhóc con tự ngồi trên xích đu chơi, còn mình thì vào phòng chứa củi ôm mấy viên gạch vẫn chưa cần dùng đến đi lên sân thượng.
Ngay bên cạnh nhà có xây thêm một cái cầu thang, nối thẳng với sân thượng ở trên nóc nhà. Trên sân thượng, Mạch Tuệ còn cố ý xây một cái đình nhỏ ở nửa bên, đặt một cái bàn tròn và mấy cái ghế, như vậy là có một chỗ che nắng che mưa để ngồi ngắm phong cảnh rồi, đồng thời cũng có thể phơi khô một vài thứ ở trên nóc nhà.
Mạch Tuệ đặt mấy món cần đun nóng trên bàn tròn ở trong đình, có rau cải cúc, cải bó xôi, cải thìa, súp lơ, khoai tây, các loại nấm, dạ dày bò, lòng vịt, còn có thịt heo thái miếng, thịt bò cuốn, thịt dê cuốn, và thịt cá tươi ngon.
Cho đến khi bày ra một bàn đầy ắp, Mạch Tuệ mới dừng tay, đặt chỗ nguyên liệu nấu ăn còn dư lại vào trong không gian.Tôn Nhị Ngưu đứng lên nói: "Tuệ nhi muội muội, lửa cháy rồi."
Mạch Tuệ ngó xuống chỗ giao lộ, chỉ thấy ba bóng người đang từ từ đến gần: "Nào, Nhị Ngưu ca, huynh xuống nhà lấy thêm ít ghế lên đây, ta vào phòng bếp bưng nồi."
Mạch Tuệ đi xuống cầu thang hô một tiếng: "Mẹ nuôi, mau lên đây, ăn cơm thôi!"
Sau đó gọi hai nhóc con đang chơi rất vui vẻ: "Mau đi lên, chờ thêm một lúc là có thể ăn rồi.""Được, được rồi."
Mạch Tuệ xắt rau xoèn xoẹt, Tôn Nhị Ngưu đứng ở một bên không biết nên làm gì, cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Mạch Tuệ liếc mắt nhìn hắn ta một cái, đề nghị: "Không thì Nhị Ngưu ca, huynh làm hai cái xích đu cho Lạp Nhi và Tiểu Cốc đi, bên cạnh có mấy cây đào đấy."
Lời này khiến Tôn Nhị Ngưu cuối cùng cũng cảm thấy mình hữu dụng, hắn ta nở một nụ cười tươi như hoa, đi ra phòng chứa củi lấy công cụ bắt đầu làm xích đu cho hai đứa nhỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận