Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 222: Bẫy Rập



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Nếu không phải ban nãy nàng ấy vừa ăn ℓoại trái cây mà Tuệ nha đầu gọi ℓà “sầu riêng” kia, chắc bây giờ bụng nàng ấy đã réo ầm ℓên rồi.
Đến tối biết ℓàm sao đây, với tình trạng này thì sợ ℓà đêm mai mới có thể đến Bình An trấn, đói một ngày một đêm, có thể chịu đựng nổi không đây?
Tôn thợ săn đi ở đằng đầu vẫn ℓuôn rất cảnh giác, đột nhiên sau ℓưng có người nói một câu: “Ấy, trên mặt đất có hai đồng tiền kìa!”
“Oái oái, tên trời đánh nào đào hố không ℓấp thế hả?”
“Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn đi qua đường này phải để lại phí qua đường!”
Khuôn mặt đám dân chạy nạn không có biểu cảm gì, lẳng lặng nhìn hai nam nhân chột mắt ở đối diện.
Một trận gió thổi qua, hẻm núi rất yên tĩnh.
Tôn Đại Ngưu không khỏi liếc mắt một cách khinh thường, dẫn theo Hầu Cát ghé vào mép hố kéo người lên.“Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích!” Một nam nhân trong đó hét to lên, ngay sau đó quay ra sau mắng một câu: “Các ngươi trốn tránh lề mề gì đó, mau ra đây giúp Tả Nhãn ca của ngươi!”
Tiếng nói lảnh lót vang vọng trong hẻm núi, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy phía xa truyền đến một hồi ầm ĩ, giống như đang có một đám người bụi đất tung bay gào thét chạy tới.
Có đứa nhóc mới sáu bảy tuổi, lão nhân đã ngoài sáu mươi, ở giữa còn có nữ nhân, mỗi người đều cầm chông gỗ trong tay, vẻ mặt hung dữ ác độc.
Nhân số gấp đôi, đám dân chạy nạn tức khắc mất bình tĩnh, sôi nổi rụt về phía sau.“Mụ nội nó chứ, ta đau chết mất.”
Mấy người ngã xuống đều nhao nhao la hét than vãn.
“Ai, tiền đâu! Vừa mới rơi xuống, tiền đi đâu rồi?”
Đột nhiên chuyển chủ đề, các nàng không hề lo lắng việc mình rơi xuống bẫy mà bắt đầu tìm kiếm hai đồng tiền kia dưới đáy hố.Tôn thợ săn nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, vừa cạn lời lại vừa bất lực. Tôn Đại Ngưu và Hầu Cát đi tới hỗ trợ kéo người lên.
Bọn họ vừa mới đi đến mép hố, đột nhiên có hai nam nhân nhảy ra từ bên cạnh, hai người đó đều đeo bịt mắt, một trái một phải.
“Ha - ha - ha - ha!”
Hai người kiêu ngạo cười vang vài tiếng, nhắm thẳng đầu chông gỗ về phía đám người Tôn thợ săn, lớn tiếng hùng hồn bắt đầu lời kịch kinh điển.Tả Nhãn ca đắc ý nói: “Chỉ có con đường này dẫn ra được hẻm núi, chúng ta đã đặt rất nhiều bẫy ở trên đường rồi, chỉ có người của chúng ta mới biết bẫy ở chỗ nào. Nếu mà cố chấp xông vào nói, các ngươi sẽ phải nếm quả đắng.”
Một nam nhân khác là Hữu Nhãn ca lớn giọng nói: “Thức thời thì mau để lại phí qua đường, ta sẽ cho các ngươi đi qua.”
“Ngươi, sao các ngươi lại ác độc như vậy! Mọi người đều là dân chạy nạn, sao ngươi lại học lũ thổ phỉ đi cướp của thế chứ!”
Tả Nhãn ca ngậm một cọng cỏ, chẳng hề để ý nói: “Nếu đã biết hai bên đều là dân chạy nạn, biết chúng ta muốn cướp của, vậy sao không thông minh nhanh lên tí đi. Ta thấy ngựa của các ngươi không tồi, chúng ta cũng không tham lam, một con là đủ rồi.”“Mơ đi!”
“Cái đồ chột mắt nhà ngươi đừng có mà mơ!”
Đám người lập tức nổi cáu nói: “Chúng ta có đao có mũi tên, còn lâu chúng ta không mới sợ ngươi, đúng không Tôn đại ca!”
Sắc mặt Tôn thợ săn trở nên nghiêm trọng, đối phương là dân chạy nạn, không phải thổ phỉ giết người không chớp mắt, sao hắn ta có thể nhắm mũi tên về phía đám người tay trói gà không chặt này được chứ?





Bạn cần đăng nhập để bình luận