Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 406: Kích Hoạt Nhiệm Vụ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Những gì Vũ thúc nói, Mạch Tuệ cũng đã nghĩ đến, nàng đã tận mắt chứng kiến rất nhiều hoàn cảnh bi thảm của dân chúng Nam quốc, trong ℓòng nàng đã quyết định phải ℓàm điều gì đó bằng hết khả năng của mình.
Đệ đệ muội muội đột nhiên xảy ra chuyện, mọi việc đều bị kéo dài.
Thấy sắc mặt Mạch Tuệ thả ℓỏng, Vũ thúc cảm thấy có ℓẽ nàng đã bị xiêu ℓòng, ℓại châm thêm một đòn cuối cùng.
Ông ấy vừa rời đi, hệ thống đã kích hoạt nhiệm vụ.
Vũ Linh nhìn hai đứa trẻ đột nhiên biến mất trong không trung, hai mắt nàng ta gần như rơi ra ngoài: "Cái này, còn có thể thả người sao?"
Mạch Tuệ gật đầu: "Chỉ có ta và đệ đệ, muội muội của ta thôi."
"Thật thần kỳ, vốn ta còn tưởng rằng trên đời này không hề có thần linh, đó chỉ là tưởng tượng và niềm tin của người bình thường mà thôi. Nhưng khi ta nhìn thấy ngài, ta nghĩ ta đã sai rồi, ngài thật sự đúng là Thần nữ."Ông ấy không ngờ một giây sau nàng lại đồng ý, vẫn còn ngây người chưa kịp phản ứng, chỉ thì thào một mình: "Được rồi, ta biết rồi... à à..."
Sau đó ông ấy đứng dậy đi xuống núi.
Một canh giờ sau, Vũ Linh đến thông báo với Mạch Tuệ rằng chiều nay có thể bắt đầu xuất phát. Mạch Tuệ gật đầu, thu dọn đồ đạc và đưa đệ đệ, muội muội của mình vào không gian.[Kích hoạt nhiệm vụ: Tiến cung tìm người, thưởng 5000 điểm tích lũy]
Mạch Tuệ đột nhiên đứng bật dậy, mở cửa ra, hét lớn theo bóng lưng Vũ thúc: "Cháu đi! Vũ thúc, cháu sẽ vào cung!"
Giọng nói phấn khích đột ngột của Mạch Tuệ khiến Vũ thúc sợ run, trượt chân ngã nhào xuống đất.Hai chữ Thần nữ này, Mạch Tuệ nghe hơi mất tự nhiên.
"Cứ gọi ta là Tuệ nha đầu là được."
"Thần nữ, tiểu nhân không dám gọi tên ngài." Vũ Linh định quỳ xuống hành lễ, nhưng đã bị Mạch Tuệ kéo lại.Đi theo Vũ Linh đến lưng chừng núi, nhà mẹ nuôi đang nấu ăn.
Tôn Nhị Ngưu liếc nhìn Vũ Linh, nhanh chóng mang lò sưởi trà nóng và ghế đến, rất ân cần.
"Đại phu nói thế nào?" Tôn Nhị Ngưu hỏi Mạch Tuệ."Nếu ngươi còn như vậy thì ta sẽ không đi nữa."
Vũ Linh lập tức bối rối, nhanh chóng đổi lời: "Muội muội tốt, là ta sai rồi, ngươi đi tạm biệt Uông đại nương đi rồi chúng ra xuất phát."
Mạch Tuệ gật đầu.
Mạch Tuệ nhấp một ngụm trà nóng: "Đại phu này không xem ra được, vì vậy ta quyết định sẽ đi tìm danh y khác. Thật trùng hợp, Vũ thúc nói rằng thúc ấy biết một đại phu rất giỏi, ta định chiều nay sẽ đi cùng thúc ấy. "
Tôn Nhị Ngưu nhìn Vũ Linh, hơi xấu hổ, sau đó buồn bã hỏi: "Ngươi cũng đi cùng à?"
"Đó ℓà đương nhiên."
Tôn Nhị Ngưu không nói gì nữa, vẻ mặt đầy sự cô đơn. Mạch Tuệ đáng thương không ai quan tâm bị nhồi cơm chó đằng sau thở dài nặng nề một hơi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận