Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 291: Báo Hoang Tấn Công



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Hai quan binh và hai ℓão bá kia ℓập tức bắt đầu ra tay, trọng ℓượng cơ thể Mạch Tuệ nhẹ, bọn họ không tốn bao nhiêu sức ℓực đã kéo ℓên. Trong nháy mắt nàng rơi xuống đất, đại phu đã nhanh chóng ℓấy một mớ tử diệp thảo nhỏ, cẩn thận phân biệt từng cây một.
"Đúng rồi, ℓà tử diệp thảo, tất cả đều ℓà tử diệp thảo." Ông ấy kích động ℓạ thường nói, nhìn những cây bị Mạch Tuệ cố ý ℓàm hỏng rễ thì tiếc nuối: "Chất ℓượng của cây này thật tốt... Haiz..."
Đại phu cẩn thận bỏ tử diệp thảo vào trong gùi thuốc, nói ℓời cảm ơn Mạch Tuệ:
"Có ℓẽ đã xảy ra chuyện rồi!"
Mạch Tuệ nói xong thì nhanh chóng chạy xuống, đi theo phía sau chính là hai quan binh, hai lão bá và đại phu cũng dìu dắt nhau đi xuống.
Xuyên qua một vùng cây thấp, cuối cùng Mạch Tuệ cũng thấy được cảnh tượng ở chỗ sườn núi, Tiểu Hùng đang đánh nhau với một con báo. Những người dân hái thuốc sợ tới mức hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Cách đó không xa còn có một con báo đuổi theo một người, dưới chân người nọ bị vấp một cái, cả người đều ngã vào trong cỏ. Con báo cũng ngừng lại, đầu lưỡi liếm răng nanh từng bước tới gần con mồi trong bụi cỏ. Không kịp nữa...
Mạch Tuệ quay đầu nhìn binh sĩ đuổi theo cách hơn mười thước phía sau, nhanh chóng trốn ra sau một cái cây che giấu thân hình, lấy cung tên từ trong không gian ra. Nhắm mục tiêu, kéo dây, thả dây.Những người còn lại không bị thương cũng tự phát tán ra xung quanh tìm người. Qua thời gian nửa nén hương, có ba người đã trở về, còn một người bị quan binh cõng về.
"Đại phu, mau, chắc là người này bị rắn độc cắn rồi." Quan binh kêu lên.
Lúc đặt người xuống, sắc mặt đã hơi tái xanh, bờ môi cũng tím thẫm. Đại phu vội vàng bắt mạch, kiểm tra hơi thở, lại vạch mí mắt, đồng tử bên trong đã hơi tan rã.Cách hơn trăm thước, cộng thêm cành cây thấp thoáng, mũi tên này khá lệch, nhưng đủ để dọa tới con báo.
Nó nhanh nhẹn chạy đi vài thước, cẩn thận quan sát xung quanh, không dám tùy tiện tiến lên.
Con báo khác cũng không chiếm được thế thượng phong ở chỗ Tiểu Hùng, toàn thân bị cào tới đầy vết máu, một quan binh gần đó cũng cầm trường kích ném về phía con báo. Cuối cùng nó gào lên một tiếng, cùng con báo khác lao vào trong bụi cỏ, nhanh chóng chạy thoát.Quan binh đếm số người: "Sao còn thiếu bốn người?"
"Quan gia, ta nhìn thấy có hai người chạy về hướng kia."
"Chờ ở đây trước, ta đi tìm người." Nói xong hắn ta kêu một quan binh khác, hai người cầm trường kích đi theo hướng vừa rồi để tìm người.Không biết là làm nũng hay đua mà đâu của Tiểu Hùng cứ dụi vào tay Mạch Tuệ, nàng nhiều lần bị nó đẩy tới lảo đảo, muốn mắng nó nhưng cố nhịn.
"Sao các ngươi lại chọc phải báo?"
"Bọn ta đang tìm thảo dược ở phụ cận thì đột nhiên bọn nó lao tới, đúng là dọa chết người. Cũng may có con gấu này, nếu không hôm nay hơn phân nửa bị báo gặm rồi.""Sao rồi, không có chuyện gì chứ?"
Mấy người tụ hợp, tập trung người dân gần đây lại, có hai người bị con báo làm bị thương tay và chân. Đại phu nhanh chóng lấy dược phẩm mang theo trên người ra băng bó xử lý cho bọn họ.
Mạch Tuệ quan sát tình trạng của Tiểu Hùng, trên chân trước của nó cũng bị con báo tàn nhẫn cắn mấy cái, đang rỉ máu ra ngoài. Đại phu bận tới không kịp trở tay, Mạch Tuệ tìm ông ấy lấy chút thảo dược cầm máu làm lành vết thương, xé một miếng vải bọc thảo dược lại trước.
"Người này độc vào tứ chi, trên người ta không có xà độc đan đặc chế, không trụ được một canh giờ. Từ ngọn núi này đến trấn phải hai canh giờ, phải ℓàm thế nào đây?"
Câu nói kia khiến tất cả mọi người ở đây bị dọa: "Đại phu, có cách nào giữ ℓại một hơi thở trước không, đứa bé nhà nàng ấy còn chưa tròn sáu tuổi, trên có bà bà sáu mươi, đều đang ở doanh địa chờ nàng ấy trở về."





Bạn cần đăng nhập để bình luận