Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 226: Kẻ Nói Dối Nhỏ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Vài con chuột đồng cũng bị bọn họ bắt gần sạch.
Bọn hắn chính thức đến bước đường cùng rồi nên mới quyết định đi cướp đồ.
Đây ℓà ℓần phạm tội thứ hai, ℓần trước cướp một túi ℓương thực của người bán hàng rong, cả nhóm đã ăn trong ba ngày với sự cắn rứt ℓương tâm.
Nhưng khi hết ℓương thực, cảm giác đói quen thuộc ℓại buộc bọn hắn phải phạm tội một ℓần nữa.
Hữu Nhan ca nhìn bóng dáng hai con ngựa phía xa, trong mắt hiện ℓên hai chữ "thịt".
Một con ngựa có thể nuôi nhóm bọn hắn mấy ngày, cũng có thể ℓàm thành thịt khô dự trữ, cho bọn hắn hy vọng ra có thể ra ngoài.
Cậu bé đi theo ℓiên tục hít hà mùi thịt trong không khí, mở mắt, đảo con ngươi một vòng rồi nói:: "Hữu Nhãn ca, hay ℓà đệ đi ℓừa chút thịt thử xem?"
Mạch Lạp nói với Mạch Cốc: "Ca ấy thật đáng thương, may mà chúng ta có a tỷ nên sẽ không bị đói bụng..."
Sau khi gặm đùi thỏ sạch sẽ không còn miếng vụn thịt nào, rồi hung hăng liếm cục xương thêm mấy lần, cậu bé mới thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm.
Úi, vừa nãy nhìn thấy thịt kích động quá, nó bị lộ tẩy rồi sao?
Đang lo lắng thì thấy đại nương đi qua ôm lấy nó, đưa nó một bao giấy dầu.Nó trốn khỏi người mua và trở về nhà thì thấy mẹ đã đưa ca ca, đệ đệ và muội muội rời đi rồi, không ai biết họ đã đi đâu.
Nó đã bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi như thế.
Nó ra khỏi nhà, chán nản, lang thang khắp nẻo đường, cuối cùng đói quá nên ngất xỉu trên đường, được Tả Nhãn ca và Hữu Nhãn ca nhặt về.
Thế là từ đó về sau nó đi theo bọn hắn, hai người này tuy không tệ nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người chính trực tốt bụng trăm phần trăm.Cậu bé ngửi thấy mùi thịt, đối phương còn chưa kịp đút tới cạnh miệng nó, nó đã vươn cổ như một chú cún con đang rình mồi, há miệng cắn ngay lập tức, cắn thật mạnh rồi bật khỏi người kia, chạy sang một bên, ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Thịt, thịt nóng hổi, ngon quá đi mất!
Cái bụng đói cồn cào như được cứu rỗi, cậu bé ăn một cách hung hãn và dữ dội, giống như một con thú nhỏ cắn xé con mồi.
Mọi người nhìn thấy nó như vậy, không khỏi xót xa và bất lực."Người nuôi gấu kia bây giờ đang không ở bên cạnh đống lửa, đệ sẽ giả bộ đáng thương, hai đại nương kia chắc sẽ không đành lòng để đệ chết đói, biết đâu sẽ thành công."
Tả Nhãn ca cảm thấy có thể làm được, nói: "Được rồi, đi thử đi, nhớ giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ đáng thương, phải yếu ớt mong manh vào."
Cậu bé gật đầu, nhân lúc Mạch Tuệ không để ý, cậu lẻn đến bên cạnh Tôn thợ săn và nhóm người bên cạnh.
Ngay khi đến gần đống lửa, cậu bé ngã thẳng xuống đất trước ánh mắt khó hiểu của mọi người.Mẹ nuôi giật mình, vội vàng đặt miếng thịt trong tay xuống, đi tới bế cậu lên.
Cậu bé khó khăn mở mắt ra, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé túm lấy quần áo của người đối diện, yếu ớt nói: "Đại nương... Con đói quá, con sắp chết rồi sao..."
“Làm sao có thể chứ, bé con.” Mẹ nuôi lo lắng nói: “Mau đi kiếm chút gì cho nó ăn đi.”
Tôn Đại Ngưu lập tức đưa chiếc đùi thỏ còn chút thịt trên tay qua.
"Chúng ta chỉ còn ba miếng thịt khô, ngươi cầm đi đi. Lúc nguy cấp có thể cứu mạng ngươi, về sau tuyệt đối không được làm chuyện xấu như trộm đồ của người ta nữa đấy."
Thằng bé sững sờ nhìn nàng ta, rồi ngơ ngác nhận lấy bao giấy dầu gói ba miếng thịt khô.
Người ở đây thật tốt bụng, nó chỉ là đến đây để lừa gạt thôi, không ngờ sau khi cho nó ăn thịt thỏ còn chịu cho nó đem phần thịt khô còn lại về.
Nó đã thấy quá nhiều người bán con chỉ vì miếng ăn, mà bản thân nó cũng sinh ra trong một gia đình nghèo khó, trên có một ca ca, dưới có một đệ đệ một muội muội, nó kẹp ở giữa là người không được yêu thương nhất, cho nên mẹ đã bán nó đi đổi một túi gạo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận