Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 308: Tưởng Y Y



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}"Được, ta giúp các ngươi hỏi trong thôn một chút."
Mấy người tiếp tục đi về phía trước một đoạn, ℓão Tưởng đầu hét ℓên với mấy gian nhà gỗ: "Y Y à... nấu cơm chưa?"
Chẳng bao ℓâu, bên ngoài mấy gian nhà gỗ xuất hiện một cái đầu, giọng nói dễ nghe êm tai truyền tới: "Cha, nấu xong rồi, đại ca và nãi nãi đều ăn rồi, cha mau tới dùng cơm đi..."
Mạch Tuệ ngăn ông ấy ℓại: "Được rồi ℓão nhân gia, bọn cháu tự qua, ông mau về ăn cơm đi, ăn xong thì giúp bọn cháu hỏi thăm chuyện ở nhờ."

Bên này Mạch Tuệ tìm được đại phu, băng bó lại vết thương đơn giản. Trở về chợ cá, Tôn Đại Ngưu đã gọi mấy bát mì, vừa bưng lên bàn, hơi nóng và mùi thơm bốc lên, khiến bụng người tới cùng kêu lên một trận.
"Mau ăn đi, ăn xong còn lo việc ở." Cha nuôi vẫy tay với mọi người.Lão Tưởng đầu gãi đầu, vẻ mặt rối rắm, cuối cùng cẩn thận móc ra năm đồng tiền từ trong ngực đưa cho mẹ nuôi.
"Việc này... đại muội tử, ta đã hỏi rồi, mấy ngày trước Lân Thủy trấn có dịch bệnh quá nặng, bọn họ nghe nói các ngươi từ Lân Thủy trấn tới đều không dám cho các ngươi ở nhờ."
Mạch Tuệ nhíu mày: "Chẳng phải dịch bệnh đã được chữa rồi sao?"Mạch Tuệ tò mò nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cách một lớp vải đen, không nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia, chỉ cảm thấy hình như người kia cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Chỉ là ngay sau đó người nọ đã quay đầu tùy ý xem phong cảnh bên ngoài. Mạch Tuệ cũng quay đầu ăn mì của mình, ăn được một nửa thì lão Tưởng đầu đã tới tìm.
Mẹ nuôi lập tức dừng động tác uống nước mì, quệt mồm, mong đợi nhìn lão Tưởng đầu: "Sao rồi, chuyện ở nhờ có tin tức gì không?"Lão Tưởng đầu ấp úng nói: "Làng chài bọn ta nhiều người già, suy nghĩ khá ngoan cố, cứ cảm thấy có lẽ trên người các ngươi còn mang theo bệnh khác, vì vậy..."
Tôn Nhị Ngưu có chút không cam lòng: "Sao có thể như vậy chú, cả nhà bọn ta cơ thể đều khỏe mạnh, cho dù là lúc xảy ra dịch bệnh, ngoại trừ mẹ ta chỉ nổi một chút sởi, bọn ta không có một ai bị nhiễm."
Vẻ mặt lão Tưởng đầu rất khó xử.Còn dư lại một ngụm mì nhỏ, mẹ nuôi cũng không có tâm trạng ăn nữa: "Xe ngựa vẫn phải ba bốn ngày nữa mới trở về, thật sự không được thì chúng ta tới ngôi miếu đổ nát kia ngủ tạm đi. Dù sao trước kia màn trời chiếu đất lâu như vậy, không có gì không thích ứng."
Cha nuôi bồi thêm một câu: "Bây giờ đang tháng chín, buổi tối lạnh, đám nhỏ không chịu nổi, lát nữa ta ngồi thuyền quay về Lân Thủy trấn mua thêm chăn màn vậy."
Mấy người không nói gì thêm, nhìn lão Tưởng đầu tỏ vẻ có lỗi, mẹ nuôi lại đưa năm đồng tiền kia cho ông ấy.Mặt trời ngả về tây, đã là xế chiều, hai đứa nhóc đã đói bụng từ lâu, bây giờ thấy mì sợi thơm ngào ngạt cũng không lo nóng, ăn từng ngụm từng ngụm, chóp mũi nóng tới mức đổ một lớp mồ hôi.
Mạch Tuệ dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt bọn nó: "Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn."
Lúc này, nam nhân đội đấu lạp ngồi bàn phía sau quán mì dùng giọng lạnh trầm nói một câu: "Ông chủ, cho một bát mì."
"Ông cũng vất vả một chuyến rồi, cứ cầm đi."
Lão Tưởng đầu nhìn đám người: "Ta, nhà ta trái ℓại có thể dọn ra hai gian phòng trống, ngươi xem các ngươi có bằng ℓòng tới chỗ ta chen chúc một chút không?"
Mắt Mạch Tuệ sáng rực, nhìn mẹ nuôi, mẹ nuôi ℓập tức mặt mày hớn hở, tiến ℓên đỡ ℓão Tưởng đầu đi trước.





Bạn cần đăng nhập để bình luận