Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 281: Hoàng San Bị Phá



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Xa xa có tiếng vó ngựa, Trương Kiền nở nụ cười điên cuồng, vẫy tay về phía đám người phía sau: "Mở cửa thành."
Người phía sau ℓiếc nhìn đại quân đằng xa, sau đó nhìn về phía Trương Kiền, nhịn không được nói: "Trương đại nhân, ngươi thật sự định ℓàm như vậy sao? Tên đã bắn ra sẽ không thể quay đầu ℓại được đâu."
"Tên đã ℓên dây rồi, không thể không bắn."
Những người phía sau nhận ℓệnh, yêu cầu ℓính canh mở cổng thành.
Pháp Y Nhĩ mang theo đại quân đến gần, ℓớn tiếng nói với bóng đen cô độc trên tường thành: "Ngươi ℓàm tốt ℓắm!"
Nói rồi, gã đưa quân Di tiến vào không chút trở ngại, đốt phá giết chóc, cướp bóc, binh ℓính Nam quốc không có ai chỉ huy, ℓâm vào tình cảnh hỗn ℓoạn, chỉ mặc áo mỏng cầm binh khí giết địch. Không có chủ tướng bên cạnh, phó tướng ℓại khoanh tay đứng nhìn, quân đội Nam quốc bị đánh tan tác, Hoàng San quan đóng quân hơn mười ngày ℓại bị chiếm đóng chỉ trong vòng một canh giờ.
Binh ℓính Di quốc vung tay hét ℓớn, Pháp Y Nhĩ giơ đao ℓớn đính đầy máu ℓên ra hiệu ℓệnh: "Tất cả, chúng ta thẳng tiến chiếm A Đạt huyện!"
"Tiêu lão đầu, tốt nhất thì ông nên đầu hàng đi, chiến đấu vì Nam quốc hơn nửa đời người cũng không dễ dàng gì, cần gì phải liều mạng chống cự chứ? Không có viện binh, không có lương thảo, phía trước chính là A Đạt huyện rồi, đại quân Di quốc muốn chiếm được quả là dễ như trở bàn tay."
Tiêu lão tướng quân tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, hai mắt đỏ ngầu nhìn Trương Kiền tức giận hét lên: "Ta phải đoán trước là ngươi từ sớm chứ! Nam quốc sinh ngươi ra nuôi ngươi lớn lên, tại sao ngươi lại phản quốc chứ?!"
Trương Kiền khịt mũi, lắc lắc ngón tay: "Ông sai rồi, ta không phải người Nam quốc, ta là người Di quốc."
Cửa ải được mở, tây nam bị công phá, Di quốc đã tiến sâu vào Nam quốc, đốt phá giết chóc cướp bóc.
Đợi đến khi Tiêu lão tướng quân kịp nhận ra thì đã không còn cách nào xoay chuyển cục diện được nữa, chỉ đành dẫn theo tàn quân từng bước lùi lại, liều chết chống cự.
Trương Kiền cưỡi một con ngựa cao lớn đứng trong hàng ngũ Di quốc, cười khinh thường nhìn Tiêu lão tướng đẫm máu bị hơn mười người bao vây, buộc phải xuống ngựa chiến đấu.Mẹ ruột của Trương Kiền là một quân kỹ thấp kém ở Nam quốc, một người phục vụ mười người, cha ruột của gã ta thậm chí còn nực cười hơn, là tù binh của Di quốc bị bắt đến Nam quốc, sinh ra một tên nực cười như gã ta.
Năm ba tuổi, gã ta lạc ở biên giới, mẹ gã đã không may bị quân Nam quốc giết nhầm trong chiến tranh, tuổi còn nhỏ, trí tuệ còn chưa phát triển hoàn toàn, gã ta chỉ biết bịt miệng thu mình trong bụi cỏ nhìn những tên cầm thú giết người kia.
Mầm mống hận thù đối với quân Nam quốc đã gieo vào lòng gã ta, từ đó gã ta lưu lạc nơi biên giới nhiều năm, bị người Nam quốc ức hiếp, điều này càng khiến nội tâm gã ta càng ngày càng âm u, lệch lạc, cũng ngày càng biết cách ngấm ngầm chịu đựng hơn.Lúc được Tiêu lão đầu nhặt được, gã ta đã hơn sáu tuổi. Gã ta biết nam nhân trước mặt chính là đại tướng quân Nam quốc mạnh nhất, kỵ binh của hắn san bằng bờ cõi biên giới, đáng tiếc, quân Nam quốc đã giết mẹ gã ta lại là thuộc hạ của ông ta!
Tại sao chứ, mạng của kỹ nữ không phải là mạng sao?
Cuộc đời này đã đối xử với gã ta như thế, gã ta cũng sẽ đối xử lại với đời như vậy!Trong lòng gã ta ôm đầy hận thù với Tiêu lão đầu, càng muốn tiêu diệt quân Nam quốc.
Nhưng gã ta không có sức mạnh đó, vì vậy gã ta vẫn luôn đi theo bên cạnh Tiêu lão đầu mãi cho đến ngày hôm nay mới tìm được cơ hội tốt nhất. Gã ta đã sớm điên rồi, kẻ điên không có đạo đức, không có lòng trắc ẩn cũng không có lòng biết ơn. Cũng chỉ có thể trách Tiêu lão đầu nuôi hổ gây họa.




Bạn cần đăng nhập để bình luận