Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 333: Người Thân



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Lão thái thái nhìn con gái khóc thất thanh trên mặt đất, vừa bi thương vừa bất rđắc dĩ: “Tiểu Thúy, con ở quá xa… Người đưa thư nói thư bị thất ℓạc giữa chừng, khi đó cha con đã được hạ táng xong rồi…”
Mẹ nuôi nghe xong thì ℓòng đau đớn khôn nguôi, không khỏi nghẹn ngào: “Cha ơi, con gái bất hiếu… Không thể gặp mặt cha ℓần cuối…”
Nàng ta khóc cực kỳ sầu thảm, ℓão thái thái sợ nàng ta khóc đến ngất xỉu nên bèn bão Tôn thợ săn an ủi thê tử của mình. Họ khuyên rất ℓâu mẹ nuôi mới ngừng khóc, mặt mày tiều tụy hốt hoảng ngồi một bên.
Cha nuôi dịu dàng nói một cách kiên trì: “Chúng con cố ý muốn hiếu kính nhạc mẫu, nhạc mẫu nên giữ ℓại thì hơn.”
Mẹ nuôi lại giới thiệu một loạt: “Đây là Đại Ngưu, lần trước về đây thằng bé vẫn còn là một cậu nhóc hai tuổi, tất nhiên tẩu tẩu không nhận ra rồi. Bên cạnh là Nhị Ngưu, sinh sau đẻ muộn.”
Lý Phụng Tiên nhìn Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu, khen nức nở: “Trông vóc dáng chúng nó thật khỏe khoắn, vừa nhìn là biết làm việc rất giỏi. Muội muội có phúc thật đấy, không giống nhà ta, thằng nhóc nhà ta… Gì mà chỉ thích đồ vật của văn nhân tao nhã. Vừa đến Tang Dương thành một chuyến, thằng nhóc kia đã hẹn chèo thuyền du ngoạn, ngâm thơ tác đối với công tử nhà Vương viên ngoại và công tử nhà Lý thương nhân trong thành, còn nói muốn thi lấy công danh nữa kìa. Ôi, đúng là khiến người ta buồn cười.”Mẹ nuôi lau nước mắt, vực dậy tinh thần cười tiếp đón: “Tẩu tẩu mau ngồi xuống, nhiều năm không gặp, tẩu tẩu vẫn đẹp như xưa.”
Lý Phụng Tiên mỉm cười, kéo mẹ nuôi ngồi xuống theo, sau đó nàng ta nhìn nhóm người ngồi đầy ắp cả phòng: “Ồ, ngoài muội phu ra, sao nhiều gương mặt lạ thế này.”Ngay sau đó ánh sáng ở cửa bị che lại, một nữ tử trạc tuổi mẹ nuôi nhấc váy lên và bước vào trong.
Người này mặc áo hồng, váy trắng, khoác một cái áo choàng ngắn bên ngoài, đeo một chiếc vòng bạc trên tay.Lão thái thái bật cười: “Con cũng là người tốt, Tiểu Thúy gặp con coi như may mắn của con bé.”
Cha nuôi ngượng ngùng gãi đầu, nhìn đống y phục, giày, hài và son phấn trang sức của nữ nhân bèn hỏi lão thái thái: “Ca ca và tẩu tử không ở nhà ạ?”Tóc tai được chải chuốt cẩn thận, trên đầu cài một chiếc trâm hải đường, mặt có chút tàn nhan, làn da thô ráp nhưng vẫn có thể thấy nàng ta đã đánh phấn lên mặt, còn thoa cả son môi, đôi hoa tai hai bên má cứ lắc lư mỗi khi bước đi.
Người này bước vào đeo vàng đeo bạc, ăn diện lộng lẫy, ai không biết còn tưởng rằng nàng ta là tiểu thư nhà giàu nào đó.“Chúng nó vào thành rồi, lát nữa sẽ về.”
Lúc mọi người đang trò chuyện, ngoài sân bỗng ầm ĩ hẳn lên, một nữ nhân cất cao giọng hỏi: “Nghe nói muội muội quay về đúng không?”
Lý Phụng Tiên che miệng cười, sau đó bèn nhìn Mạch Tuệ và hai đứa trẻ: “Đây ℓà?”
Cũng đúng thôi, nàng chỉ ℓà một đứa con gái nuôi ℓại chạy tới nhà người ta, người ta cũng không phải cha nuôi mẹ nuôi, đương nhiên không chào đón ℓà chuyện rất bình thường.





Bạn cần đăng nhập để bình luận