Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 164: Lần Này Đi Khó Gặp Lại



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Trong viện tử Liễu gia.
Liễu Nhược Mi quỳ xuống, bái biệt cha mẹ, hốc mắt đỏ bừng, nhưng nàng ấy cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Giữa hàng mày nhíu ℓại của Liễu Anh Đường ℓà một đám mây đen, hắn ta thấp giọng dặn dò: "Nhược Mi, ℓần này đi nhất định phải chăm sóc bản thân cẩn thận."
"Ca ca nhọc ℓòng rồi." Liễu Nhược Mi buông mắt nói, sau đó không quay đầu ℓại bước ℓên chiếc xe ngựa ℓộng ℓẫy kia.
Liễu Anh Đường không nhịn được cười khổ.
A thẩm nhìn phu nhân và nhị cô nương rơi ℓệ, ℓão gia không đành ℓòng và Liễu ca nhi suy sụp, trấn an bảo: "Trên đường đi ta sẽ chăm sóc tốt cho đại cô nương, ℓão gia và phu nhân không cần đau ℓòng. Đợi Liễu gia tới kinh thành, tất nhiên vẫn có thể gặp ℓại đại cô nương."
"A thẩm, phải đi rồi."
Liễu Nhược Mi đang thương cảm đột nhiên nghe thấy phía sau xe ngựa có người đuổi theo gọi.
A thẩm vén rèm lên: "Là Tuệ cô nương."
Nghe thấy là Mạch Tuệ, Liễu Nhược Mi vội vàng kêu: "Ngừng xe!"
Xe ngựa ngừng lại, Liễu Nhược Mi lau nước mắt, vén rèm lên, cười đến dịu dàng nhìn Mạch Tuệ không kịp thở, trêu ghẹo nói: "Đuổi theo vội như vậy, có phải luyến tiếc ta hay không?"
A thẩm lên tiếng đáp, bái biệt mấy người, sau đó lên xe ngựa. Roi vung lên, ngựa bắt đầu tiên lên phía trước, cảnh vật quen thuộc từng chút lùi về sau. Liễu Nhược Mi vén rèm lên lén nhìn người nhà lần cuối, sau đó buông rèm, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.
A thẩm nắm tay Liễu Nhược Mi, an ủi: "Không sao đâu đại cô nương, đoạn đường này a thẩm đều ở bên cạnh người. Mấy ngày nữa lão gia và phu nhân cũng sẽ đưa nhị cô nương và Liễu ca nhi dọn tới kinh thành."
Liễu Nhược Mi rưng rưng gật đầu. Chuyến này nàng ấy đi, chỉ sợ không trở về Màn Thầu thôn được nữa. Triệu đại thẩm luôn thích chiếm hời, nha đầu Bạch gia thích bám víu Liễu Nhứ, lão thôn trưởng sáng nào cũng ngâm thơ trong sân ở bên cạnh, còn có Tuệ nha đầu kể chuyện cho nàng ấy nghe, đưa nàng ấy đi bắt cá kia, sau này không gặp được nữa.
"Khoan đã! Đợi một chút, Liễu tỷ tỷ, Liễu tỷ tỷ..."Bên trong còn có một tờ giấy, trên đó viết: Viên thuốc màu đỏ là linh dược cầm máu ta vô tình có được, hi vọng cùng bùa bình an này bảo vệ Liễu tỷ tỷ bình an không lo lắng. Lần này đi, bảo trọng, bảo trọng, lại bảo trọng.
Vào tháng năm nóng bức ở nơi này, bằng hữu đầu tiên của Mạch Tuệ - Liễu Nhược Mi đã đi, cũng may nàng đuổi kịp và tặng quà của mình. Bùa bình an và thuốc cầm máu tốn 100 điểm tích lũy mua từ cửa hàng hệ thống. Hậu cung tranh đấu gay gắt, gió tanh mưa máu, hi vọng có thể bảo vệ nàng ấy vào thời khắc mấu chốt.
Liễu Nhược Mi đi chưa được mấy ngày thì Liễu gia cũng dọn đi, từng cành cây ngọn cỏ trong sân, đình đài lầu các, núi giả ao sen đều không thiếu, chỉ là không còn nhìn thấy bóng người dựa vào lan can nhìn ra xa kia nữa.
Các thôn dân cảm thấy hình như trong thôn thoáng cái đã yên tĩnh hơn nhiều. Rõ ràng cho dù lúc trước Liễu gia vẫn còn, bọn họ cũng không thích ra ngoài, không qua lại với người trong thôn nhiều. Loại yên tĩnh này là yên tĩnh gì, từ đâu mà có?Mạch Tuệ thở phì phò, không nói nổi một câu đầy đủ. Nàng móc một cái hầu bao từ trong ngực ra kín đáo đưa cho nàng ấy.
Liễu Nhược Mi nhận lấy túi, không nhịn được cười: "Sao vậy, ta cũng chẳng phải người trong lòng muội, muội tặng ta một cái hầu bao trước lúc chia tay à?"
Vừa rồi Mạch Tuệ khóc, nàng không muốn để Liễu Nhược Mi nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của mình bèn quay đầu đi, làm bộ tiêu sái phẩy tay: "Liễu tỷ tỷ, giữ gìn sức khỏe nhé, ở nhà ta còn đang thắng mỡ heo, ta, ta về trước đây."
Liễu Nhược Mi mỉm cười nhìn bóng dáng kia đi xa, nàng ấy buông rèm, xe ngựa lại di chuyển. Liễu Nhược Mi mở đồ bên trong, là một cái bùa bình an rất độc đáo và một viên thuốc màu đỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận