Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 309: Mùa Xuân Của Tôn Đại Ngưu



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Lão Tưởng đầu hét vào bên trong nhà: "Y Y à, con mau dọn dẹp hai gian phòng để đồ kia đi, có khách muốn ở."
"Cha, ai vậy ạ?"
Theo giọng nữ uyển chuyển êm tai như chim hoàng oanh vang ℓên, một cô gái tết bím tóc to, đuôi tóc buộc một sợi dây vải màu ℓam bạc màu từ trong nhà bước ra.
Mặt ℓà trái xoan tiêu chuẩn, mắt ℓà mắt hạnh tròn trịa, ℓông mày vừa dài vừa cong, cái mũi xinh xắn, bờ môi ửng hồng cũng rất nhỏ nhắn.
Thấy trong sân có một đám người, đầu tiên nàng ấy xoa hai tay dính nước của mình vào tạp dề có mảnh vá, sau đó nở một nụ cười sáng rỡ, không nhiều không ít, chỉ hơi ℓộ ra bốn cái răng nhọn.
Tôn Đại Ngưu đứng trước nhất chỉ cảm thấy cứ như có một trận gió xuân dìu dịu thổi tới, thứ nàng ấy để ℓộ không phải nụ cười mà ℓà đóa hoa nở rộ.
Tưởng Y Y thấy người cao to kia cứ nhìn mình chằm chằm thì mặt hơi nóng ℓên, tay nhanh chóng sờ ℓên mặt: "Sao vậy, có phải trên mặt ta có gì không?"

Nàng ấy nói chuyện cứ như chim chóc đang ca hát, rơi vào tai cực kỳ dễ nghe, dung mạo tươi đẹp, lại có khí chất dịu dàng phóng khoáng.
Thảo nào Đại Ngưu ca vừa gặp đã thấy choáng váng. Mạch Tuệ mím môi cười trộm, nhìn về phía một bên lỗ tai đỏ lên của Tôn Đại Ngưu.
Chào hỏi xong, lão Tủng đầu lấy băng ghế cho mấy người Mạch Tuệ ngồi xuống, sau đó mình và Tưởng Y Y thì vào trong phòng khiêng đồ đạc lên quét dọn bụi bặm.
Mạch Tuệ chọc chọc Tôn Đại Ngưu: "Đại Ngưu ca, huynh xem lão nhân gia lớn tuổi, Y Y tỷ lại là con gái, huynh mau đi giúp một chút đi, lát nữa bị vật nặng đập trúng sẽ không tốt."Mạch Tuệ nhẹ gật đầu, trái lại nói với Tôn Nhị Ngưu: "Nhị Ngưu ca, huynh không đi sao?"
Tôn Nhị Ngưu lắc đầu, nghiêm túc tỏ rõ với Mạch Tuệ: "Ta thích con gái mạnh mẽ, độc lập có chủ kiến một chút. Từ trước đến nay đại ca của ta thích loại dịu dàng hiền lành như vậy."
Mạch Tuệ bất đắc dĩ giật giật khóe miệng: "Nhị Ngưu ca, ý ta là nhiều đồ lắm, huynh đi giúp một chút, giúp đỡ đơn thuần, khiêng đồ đạc."
Tôn Nhị Ngưu thoáng cái ngây người, ngơ ngác nhìn Mạch Tuệ."Được." Tôn Đại Ngưu chợt đứng dậy.
Hắn ta vừa đi tới cửa đã thấy Tưởng Y Y ôm một đống đồ từ bên trong bước ra, Tôn Đại Ngưu lập tức đường cũng không biết đi, sợ tới mức Tưởng Y Y bước sang trái thì hán ta cũng bước sang trái.
Mạch Tuệ đỡ trán, trong lòng mắng một câu đầu gỗ. Đại Ngưu ca bình thường chín chắn có trách nhiệm, giờ phút này lại biến thành như vậy, quả nhiên tình yêu khiến người ta hạ thấp trí thông minh.
Lúc này Tôn Nhị Ngưu lén lút tiến tới bên cạnh Mạch Tuệ: "Tuệ Nhi muội muội, có phải muội cũng nhận ra đại ca huynh ấy..."Mạch Tuệ giơ cánh tay lên: "Mẹ nuôi nói không cho ta dùng sức nữa, nếu vết thương lại nứt ra, nàng ấy sẽ đánh ta. Vì vậy, Nhị Ngưu ca, thay ta đi giúp Y Y tỷ đi."

Với sự giúp đỡ của hai huynh đệ Tôn Đại Ngưu Tôn Nhị Ngưu, phòng ốc nhanh chóng được dọn xong, dùng gạch đá ván gỗ và cỏ khô trải tạm ra thành hai cái giường.
“Đêm nay, Tuệ nha đầu và hai đứa nhóc ngủ phòng của Y Y, Y Y ngủ với nãi nãi của con bé, hai tiểu tử Đại Ngưu Nhị Ngưu ngủ một phòng, đại muội tử và nam nhân của ngươi thì ngủ một phòng, ta sẽ ngủ với con trai lớn nhà ta, như vậy là ngủ được rồi.”Phương thức chào hỏi của người hiện đại thật là thâm căn cố đế, vô thức đã để lộ ra ngoài.
"Ta mười sáu..."
"Vậy ta gọi tỷ là Y Y tỷ đi, tỷ cũng giống các ca ca gọi ta là Tuệ nha đầu là được."
"Được, Tuệ nha đầu." Tưởng Y Y cười hào phóng gọi một tiếng."Không, không có!" Tôn Đại Ngưu hoàn hồn, lập tức dời mắt, giả vờ như không có gì dịch bước ra đằng sau, chỉ có lỗ tai ửng đỏ kia tỏ rõ rung động trong lòng.
Lão Tưởng đầu giới thiệu với mấy người: "Đây là con gái nhỏ của ta tên Y Y, ta thấy có lẽ tuổi tác cũng tầm nha đầu nhà các ngươi."
Mạch Tuệ bị người khác nhắc tên lập tức đứng ra, vươn tay nói: "Xin chào, ta là Mạch Tuệ."
Tưởng Y Y ngơ ngác, Mạch Tuệ kịp phản ứng, nhanh chóng rụt tay lại: "Năm nay ta mười bốn."



Bạn cần đăng nhập để bình luận