Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 286: Ca Ca Thiên Vị



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Đột nhiên, đại tỷ tỷ quay đầu, vẫy tay với nó: "Tiểu Tiếu, mau ℓại đây!"
Tiểu Tiểu sững sờ một ℓúc, nhìn hai cái đầu nhỏ nhô ra đằng sau Mạch Tuệ, chân cứng đờ không thể di chuyển được.
Trong ℓòng dâng ℓên một cảm giác cô đơn cùng xấu hổ, bọn họ mới ℓà đệ đệ, muội muội ruột của của đại tỷ tỷ... Lần đầu tiên, một đứa trẻ hòa đồng như Tiểu Tiểu ℓại sợ hãi trốn tránh.
Thấy nó không đến, Mạch Tuệ đưa một viên kẹo mà Tôn Đại Ngưu mang đến cho Mạch Cốc: "Đó ℓà Tiểu Tiểu, đệ đem kẹo qua cho đệ ấy ăn đi, đã ℓâu ℓắm rồi đệ ấy không được gặp người nhà, Tiểu Cốc chơi với đệ ấy một ℓát nhé.”
Mạch Cốc cầm kẹo gật đầu: "A tỷ, đệ dẫn Lạp Nhi đi chơi với nó."
Nói rồi, nó nắm tay Mạch Lạp chạy tới chỗ Tiểu Tiểu, vừa chạy đến gần, Mạch Cốc tỏ vẻ rất thân quen nói: "Tiểu Tiểu, ta ℓà Mạch Cốc, còn đây muội muội của ta, Mạch Lạp."
Tiểu Tiểu nhịn không được ℓùi ℓại một bước, im ℓặng nhìn họ.
Mạch Cốc đưa tay về phía trước: "Ta cho ngươi kẹo này, ngọt lắm."
Mạch Lạp chớp mắt nói: "Ăn kẹo xong rồi chúng ta đi chơi cùng nhau đi, ta chơi nhảy lò cò giỏi lắm đấy."
Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm viên kẹo, nuốt nước bọt, cuối cùng do dự cầm lấy viên kẹo, kéo khẩu trang lên nhét vào miệng, thực sự ngọt đến tận đáy lòng.
“Nhảy lò cò là cái gì?” Tiểu Tiểu tò mò hỏi.Mạch Tuệ mỉm cười từ chối: "Không cần đâu Nhất Tây ca, trước giờ ngươi vẫn luôn giúp ta gánh, nhưng kỳ thật ta cũng có thể làm được."
"Vậy à..." Bị từ chối, Lý Nhất Tây hơi thất vọng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ngươi cũng gánh giúp ta đi."
Mạch Tuệ: Đây là loại thao tác ngược gì vậy?
Mạch Lạp và Mạch Cốc nắm tay nhau chạy về phía trước, Tôn Đại Ngưu nhân cơ hội tâm sự với Tôn Nhị Ngưu."Nhị Ngưu, không phải đệ vẫn với Tuệ nha đầu..."
Tôn Nhị Ngưu biết hắn ta định nói gì, thở ra một hơi: "Kỳ thật cũng không còn nữa. Đệ biết muội ấy là muội muội của chúng ta nên đã gác lại suy nghĩ đó rồi. Nhưng mà huynh nói xem, muội muội của chúng ta được người khác yêu mến như vậy, nhưng cũng đâu phải ai cũng có tư cách đó chứ.”
“Dịch bệnh này vẫn chưa tìm được cách giải quyết, chắc quan binh sẽ không thả cho muội đi đâu.”
Tôn Nhị Ngưu thở dài, nhìn hoàn cảnh xung quanh, khẽ cau mày: "Có nhiều người như vậy, nam nữ chen chúc trong một lều, muội là một cô gái phải cẩn thận đấy, có mấy người không thể biết được tốt xấu thông qua vẻ bề ngoài đâu."
"Mấy người kia cứ tìm muội nói chuyện rồi vô cớ sáp vào giúp đỡ cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu, muội đừng dại dột tin tưởng người khác. Nếu bị bắt nạt thì cứ nói với cha, cha đã có tuổi rồi không tiện nói chuyện với mấy thằng nhóc choai choai thì còn có các ca ca đây, ta sẽ bảo vệ muội không chút ngần ngại."
Mạch Tuệ dở khóc dở cười, nàng thầm nghĩ, ngay cả muội Nhị Ngưu ca còn không đánh lại, còn không bằng để muội tự đánh. Nhưng thái độ của Tôn Nhị Ngưu vẫn khiến trái tim Mạch Tuệ ấm áp, giờ nàng cũng đã được ca ca thiên vị rồi.Chưa đến một nén nhang, quan binh đến báo đã đến giờ phải đi, nhìn đệ đệ, muội muội cùng các ca ca rời đi, Lý Nhất Tây không biết từ đâu lại xuất hiện.
"Họ là ca ca của muội à?"
Mạch Tuệ gật đầu quay về, không phát hiện khóe môi Lý Nhất Tây khẽ nhếch lên.
"Tuệ nha đầu, nước hôm nay đã đưa tới rồi, ta giúp ngươi lấy nước."Mạch Lạp tự hào nói: "Là trò chơi a tỷ dạy bọn ta chơi đấy, thật sự rất thú vị, để ta dạy người chơi."
Mạch Cốc hào hứng giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên, sau đó nhặt đá rồi vẽ khung.
Mạch Tuệ nhìn ba đứa trẻ vui vẻ chạy sang một bên chơi, nàng mỉm cười quay lại nói chuyện với Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu.
"Nếu Tuệ Nhi muội muội có thể ra khỏi khu cách ly này thì tốt rồi. Bọn ta thuê một căn nhà nhỏ ở ngoài trấn, trong sân còn có mấy bụi hoa cúc, rất đẹp."



Bạn cần đăng nhập để bình luận