Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 361: Chẳng Lẽ Hành Tung Của Nàng Lại Bị Lộ?



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Hắn ta đã quá quen với mấy người ở khu vực này rồi, có thể đánh thắng được một vài người trong số đó. Dù có một đến hai nhân sĩ giang hồ ghé thăm, nhưng đều không phải mấy nhân vật có máu mặt, mấy nhân sĩ giang hồ có máu mặt sẽ không bao giờ thiếu tiền.
Công Tôn Đại Chùy cẩn thận phân tích một chút, nếu hắn ta cũng bị tiểu tử có sức mạnh kỳ ℓạ này đá xuống dưới đài giống hai người vừa rồi, vậy thì mất mặt ℓắm, sau này hắn ta cũng khó ℓàm ăn buôn bán ở đây.
Chẳng thà tìm cơ hội rồi chuồn ℓẹ, bỏ trận ℓuôn, chỉ cần hắn ta giả vờ giống một xíu, sẽ không có ai cho rằng hắn ta cố ý bỏ chạy đâu.
Khóe miệng Mạch Tuệ giật giật, đợi vài phút, người chủ trì tuyên bố hắn ta đã bỏ quyền.
Nam tử kia khẽ cười một tiếng: "Xem ra ta phải đích thân gỡ ra rồi!"
Vừa dứt lời, nam tử hóa thành một ngọn gió, vọt về phía Mạch Tuệ tập một cách nhanh chóng và mãnh liệt.
Không ngờ tốc độ của hắn ta lại nhanh như vậy, Mạch Tuệ khó khăn lắm mới tránh được, mỗi một chiêu thức của hắn ta đều không nương tay chút nào, Mạch Tuệ cảm nhận được sát khí nồng đậm, trong lòng không khỏi dấy lên hồi chuông cảnh báo.…
Sau đó lại có thêm mấy người khác lên đài, Mạch Tuệ thắng nhờ vào sức lực lớn nhưng mà phản ứng của nàng cũng rất linh hoạt, hơn nữa Vũ thúc có dạy cho nàng một số phương pháp "mượn sức đánh sức" và các huyệt vị trên cơ thể con người, Mạch Tuệ đều thắng hết mấy trận đấu đó.
Trong vô thức nàng đã đánh bại được bảy người rồi, người xem cũng không dám khinh thường nàng nữa, nhao nhao lấy bạc đặt cược vào nàng.Hơn nữa hắn ta cũng đeo mặt nạ giống như mình, rõ ràng là không muốn bị người ta bắt bí được điều gì.
Nam nhân chắp tay với Mạch Tuệ, giọng điệu không rõ là tốt hay xấu: "Hành động vĩ đại lấy một hạ bảy của tiểu huynh đệ thực khiến tại hạ khâm phục, nhưng tại sao đánh lâu như vậy rồi ngươi lại không để cho người ta nhìn thấy gương mặt thật chứ? Tại hạ cảm thấy rất tò mò."
Người xem dưới đài lại bắt đầu ồn ào: "Đúng vậy, rốt cuộc Mạch Màn Thầu này trông như thế nào vậy, đánh lâu như thế rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi ra sao."Cuộc đấu gần kết thúc, Mạch Tuệ hạ gục một người xong đã bắt đầu thở dốc.
Người chủ trì thấy khu vực đợi lên võ đài đã rỗng tuếch, đang chuẩn bị gõ chiêng tuyên bố Mạch Tuệ là nhà vô địch cuối cùng, lúc này chợt có một nam tử đeo mặt nạ, mặc một bộ quần áo màu đen bước ra, hắn ta ngắt lời người chủ trì.
"Vẫn còn ta…"Khán giả đều tò mò quan sát cái tên Trình Giảo Kim xông ra giữa đường này.
Người nọ từ từ bước lên đài, Mạch Tuệ cảm giác nền võ đài khẽ rung lên một chút.
Thân hình của hắn ta cũng không cường tráng, nhưng lại có thể làm rung chuyển nền võ đài, chắc chắn không hề đơn giản."Màn Thầu đại hiệp, không thì ngươi gỡ mặt nạ xuống đi, để chúng ta chiêm ngưỡng dung mạo tuấn tú!"
"Đúng vậy, gỡ xuống đi, để chúng ta xem thử!"
Mạch Tuệ nghe lời bọn họ mới là lạ, nhìn đối thủ rất biết soi mói ở trước mặt: "Ngươi cũng đeo mặt nạ đấy thôi, đừng có chuyển hướng câu chuyện sang cho ta, đánh nhanh kết thúc nhanh đi!"
Chẳng ℓẽ hành tung của nàng ℓại bị ℓộ?





Bạn cần đăng nhập để bình luận