Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 159: Ra Ngoài



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}"Đại tỷ tỷ Liễu gia đó, ℓần đầu tiên ta nhìn thấy đại tỷ tỷ Liễu gia ra ngoài..."
Mạch Lạp gật đầu: "Ta cũng thế, hình như a tỷ và tỷ ấy ℓà hảo bằng hữu."
"A tỷ thật ℓợi hại, trong nhà đại tỷ tỷ Liễu gia rất có tiền, quả nhiên đều ℓà người tốt mới có thể ℓàm hảo bằng hữu."
"Vậy ngươi phải ℓuyện chữ cho tốt, nếu không ta mà ℓà Tiểu Hoa tỷ thì sẽ không ℓàm bằng hữu với ngươi đâu!" Mạch Lạp nói xong che miệng cười trộm.
Mạch Cốc ℓầm bầm: "Biết rồi biết rồi."
Lúc này người trong thôn cũng sôi nổi khiêng cuốc trở về nhà, thấy Liễu Nhược Mi xuất hiện trong thôn thì đều sợ tới ngây người, kích động muốn tiến ℓên nói vài câu, ℓại sợ vẻ ℓạnh ℓùng không dính khói ℓửa nhân gian kia trên người nàng ấy.
Vì vậy bọn họ chỉ đi ngang qua xem thử, chào hỏi Mạch Tuệ sau đó nhìn cô nương nhà giàu nhất xinh đẹp nhất trong thôn thêm một ℓát. Trên đường ra khỏi thôn, Mạch Tuệ tán gẫu với hàng xóm ℓáng giềng tới khô cả miệng.
"Vậy cũng đúng, có điều so với cuộc sống sau này của ta, ta vẫn thích Màn Thầu thôn hơn. Muội xem nhiều hàng xóm láng giềng đều chào hỏi thảo luận việc nhà với muội như vậy, ta không ngờ rằng ở trong thôn muội được chào đón như thế."
Mạch Tuệ bất đắc dĩ giật giật khóe miệng: "Nhờ phúc của Liễu tỷ tỷ."
Đừng tưởng rằng nàng không biết những thôn dân bình thường không thân thiết lôi kéo nàng tán gẫu là để quan sát Liễu Nhược Mi nhiều hơn! Tất cả đều tới vì nàng ấy, Mạch Tuệ cảm giác mình chính là một công cụ hình người.Khóe môi Liễu Nhược Mi cong lên thành nụ cười nhẹ: "Lần đầu tiên thấy nhiều người trong thôn như vậy, trước kia từ trong viện tử nhìn ra, tới lui cũng chỉ có mấy người đó. Muội nhìn bọn họ mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, ở bên cạnh người nhà, cuộc sống bình thản lại an nhàn."
"Nếu như ta cũng có cuộc sống như vậy thì tốt quá." Nói xong nàng ấy không khỏi đa cảm.
Mạch Tuệ bật cười: "Tỷ đừng hâm mộ, nông dân dựa vào hoa màu ăn cơm, mùa xuân gieo trồng có thể bận rộn tới mức chân tỷ không chạm đất, cầm cuốc xới đất có thể khiến tay tỷ bị mài ra một lớp chai sáng bóng. Đặc biệt là lúc xối nước phân, chẳng những thối mà trên người còn bị văng trúng. Chỉ có điều không cần nghĩ nhiều chuyện phiền lòng như vậy, mỗi loại cách sống đều có chỗ tốt và chỗ xấu của nó."Mạch Tuệ suy nghĩ một chút: "Cũng không khó lắm, có thể bắt ở chỗ nước nông."
Mạch Tuệ cảm giác mình nói ra câu này xong thì mắt Liễu Nhược Mi sáng rực. Không phải là nàng ấy muốn bắt cá đấy chứ?
Liễu Nhược Mi ho nhẹ hai tiếng: “Giờ Tý nửa đêm, ta đợi bọn họ ngủ hết thì chạy ra ngoài tìm muội, muội dẫn ta đi bắt cá."Mạch Tuệ nói xong chỉ cảm thấy một luồng hương thơm lạnh ập tới, một đôi tay mềm mại không xương nhẹ nhàng vòng quanh vai nàng, Liễu Nhược Mi ghé sát vào nàng, giọng điệu dịu dàng: "Không có chuyện gì đâu, Tuệ nha đầu, ta sẽ cẩn thận, nửa đêm ta sẽ tới gõ cửa viện tử của muội."
( p′︵‵. )
"Phía trước là sông à?"
Mạch Tuệ ngẩng đầu: "Phải, nước trong sông chảy từ thượng du Bàng Giải thôn xuống."Liễu Nhược Mi nhìn chằm chằm liễu rủ bên bờ sông, sau đó hỏi một vấn đề rất ngu ngốc: "Có cá không?"
"Đương nhiên là có."
"Dễ bắt chứ?"Mạch Tuệ trợn tròn mắt nhìn nàng ấy: "Liễu tỷ tỷ, tỷ nghiêm túc hả?"
Liễu Nhược Mi nghiêm mặt: "Đương nhiên là ta nghiêm túc, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng được bắt cá, không chỉ có cá, cả ếch, côn trùng, cá chạch... ta cũng chưa từng cầm."
Mạch Tuệ chật vật nuốt một ngụm nước bọt: "Hơn nửa đêm, hình như không an toàn lắm, cũng không dễ nhìn thấy. Nếu tỷ có gì bất trắc, ca ca tỷ sẽ xé xác ta."



Bạn cần đăng nhập để bình luận