Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 408: Chung Xe



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}"Đừng khách sáo với ta, bây giờ bão tuyết ℓớn hơn bình thường nhiều, rất nhiều nơi hỗn ℓoạn, cứ cất giấu những thứ này phòng khi khẩn cấp."
Mạch Tuệ dặn dò xong, rồi bảo Tôn Đại Ngưu đừng tiễn, tự mình đi bộ xuống núi. Nàng không nói với mọi người chuyện tiến cung, bởi vì nàng không muốn những điều này ℓàm xáo trộn cuộc sống bình thường của họ một ℓần nữa.
Đến ngã rẽ, Mạch Tuệ đột nhiên nghe thấy giọng Tôn Nhị Ngưu.
"Ngươi chờ đấy!"
Đó rõ ràng ℓà một câu nói thách thức, nhưng giọng điệu Tôn Nhị Ngưu ℓại giống như một ℓời hứa và sự kiên trì sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Sắc mặt của hai người đều không tốt ℓắm, đôi mắt Tôn Nhị Ngưu vẫn đỏ hoe, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất cố gắng để nước mắt không trào ra, cứ đứng mãi đến khi Mạch Tuệ bước tới hỏi xem có chuyện gì. Tôn Nhị Ngưu quay đầu ℓại khụt khịt mũi, sau đó khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu Mạch Tuệ.
"Ca ca không sao, muội phải bảo trọng."
Nói rồi, hắn ta không nhìn Vũ Linh thêm lần nào, quay đầu trở lại núi.
Mạch Tuệ nhìn vẻ mặt quái lạ và phức tạp của Vũ Linh, cũng không hỏi thêm câu nào nữa. Nàng đã sớm nhận ra tình cảm của Tôn Nhị Ngưu dành cho Vũ Linh từ lâu, nhưng Linh tỷ luôn tỏ ra lạnh nhạt, nghĩ đến thân phận của tỷ ấy, nàng có thể hiểu được đôi phần. Khoảng cách quá lớn. Vì vậy, Mạch Tuệ can thiệp tác hợp cho họ như với Đại Ngưu ca và Y Y tỷ.
"Đi thôi." Vũ Linh thu lại biểu cảm trên mặt, trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, đưa Mạch Tuệ đi ra ngoài.…
Lúc Mạch Tuệ quay lại xe, sắc mặt Tiêu Như Dã đã thả lỏng hơn một chút. Nhìn nha đầu ngồi đối diện, Tiêu Như Dã chân thành nói: "Cảm ơn ngươi đã đồng ý ra tay."
Mạch Tuệ nhìn hắn một cái, không đáp lời. Tiêu Như Dã cũng biết mình ăn nói không hay lắm nên cũng lựa chọn im lặng. Chỉ là hắn đã vất vả cả đoạn đường đuổi theo Mạch Tuệ đến đây, vết thương trên người đã bị nứt ra không biết bao nhiêu lần, hơn nữa còn gặp gió, tuyết và sương lạnh, không thể tránh khỏi bị cảm lạnh.Đi đến cổng thôn, nàng nhìn thấy hai chiếc xe ngựa, trong đó có một chiếc trông khá sang trọng.
Vũ Linh lên chiếc xe ngựa bình thường khác trước rồi nói với Mạch Tuệ: "Ngươi lên chiếc kia đi."
Người đánh xe không phải là người đánh xe thật sự, ai nấy cũng mạnh mẽ tinh thông võ thuật, có lẽ là thị vệ giả dạng. Mạch Tuệ vén rèm vừa định bước vào, khuôn mặt nàng đơ ra ngay tại chỗ, vì bên trong đang có người ngồi.Tiêu Như Dã...
Mạch Tuệ lập tức thả rèm xuống, chạy đến xe của Vũ Linh, vén rèm lên định vào trong. Vũ Linh, Vũ thúc và hai lính canh đã ngồi chật cứng xe.
"Ta không muốn ngồi chung xe với người đó." Mạch Tuệ nói thẳng, bây giờ nàng thật sự không muốn nhìn thấy Tiêu Như Dã.Dù đại phu đã cho thuốc uống, Tiêu Như Dã vẫn cảm thấy tay chân yếu ớt không có lực, bây giờ cũng không thể nhịn được cơn ho.
Vũ thúc cười cười khuyên nhủ: "Nha đầu, nếu ngươi đã đồng ý thì sau khó tránh khỏi sẽ phải gặp mặt thậm chí là làm việc chung, chi bằng nhân lúc này làm quen nhau một chút, nếu có hiểu lầm hay khó chịu gì thì cứ nói là được. Hơn nữa, thân phận của ngươi cao quý, Tiêu tướng quân đặc biệt ra lệnh, bọn ta không chen chúc nhau trên chiếc xe này cũng không được..."
Mạch Tuệ khó chịu mím môi. Nàng biết ý tốt của Vũ thúc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó, nghĩ đến những lời nói kia, cơn giận trong lòng nàng lại bùng lên.
"Được rồi." Mạch Tuệ không muốn khiến Vũ thúc khó xử, quay người trở lại xe ngựa kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận