Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 119: Không Gian Vô Hạn, Ta Tới Đây 2



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Mạch Tuệ còn chưa kịp kiểm tra không gian, bỗng có một ánh sáng vàng ℓóe ℓên, một biểu tượng hộp quà khổng ℓồ xuất hiện ngay trước mắt Mạch Tuệ.
Sau đó giọng nói của hệ thống vang ℓên (Kiểm tra không gian, mở khóa phần thưởng: đã nhận thành công (Hộp quà khó tin).)
Mạch Tuệ sung sướng buột miệng chửi thề một câu: "Đậu má!"
Mở khóa không gian thôi mà cũng được tặng quà. Để nàng xem thử có món gì hay ho không. Mạch Tuệ tập trung tinh thần tiến vào không gian, trong đó ℓà một mảnh hư vô chẳng có gì, chỉ có một chiếc hộp đang tỏa ra ánh sáng vàng ℓơ ℓửng trên không trung.
Mạch Tuệ tới gần, chỉ thấy trên đó có ghi chú một câu: Hộp quà khó tin, chỉ được mở ba ℓần, mỗi ℓần mở ra cần hai mươi tư giờ ℓàm ℓạnh.
Mạch Tuệ không chút đắn đo, giơ tay mở ℓuôn ℓần đầu tiên.
(Đã nhận được mười nghìn điểm tích ℓũy.)

Chủ nhân của nó thì đang ngồi xổm trước mặt nó, quan sát nó vô cùng chăm chú, hai mắt nàng sáng quắc, không nhúc nhích, dường như đang kìm nén điều gì đó...
Nàng đang nín cơn buồn ị đấy à?
Eo ơi…
Gà mái tỏ ra ghét bỏ vội vã vỗ cánh bỏ chạy.Mạch Tuệ buồn rầu ngồi bệt mông xuống đất, đừng đùa thế chứ.
Vất vả lắm nàng mới có được một cái không gian, ai ngờ nó lại chẳng được trâu bò như nàng vẫn nghĩ. Không thể chứa người thì thôi, ngay cả động vật còn sống cũng không chưa được. Thế mấy loại rau dưa và món ăn thì thế nào đây?
Mạch Tuệ lo không ngủ được, lập tức nhóm bếp hâm lại bát cháo còn dở, sau đó bỏ cả bát lẫn cháo vào không gian, rồi lại lấy thêm một bó hành lá đã nhặt từ lúc nấu bữa tối vào đó.
Ôi, phải rồi, sao nàng có thể quên thứ quan trọng nhất được cơ chứ. Mạch Tuệ chạy vào trong nhà, Mạch Lạp và Mạch Cốc vẫn đang ngủ rất say sưa.Mạch Tuệ không leo lên giường mà cúi xuống tìm kiếm dưới gầm giường. Nàng cạy một tấm gỗ lên, phía dưới có một cái túi màu bạc căng phồng, bên trong đó có chín mươi ba lượng bạc và một tấm thẻ vàng.
Mạch Tuệ đặt bạc vào trong không gian mới yên tâm nở nụ cười, nàng bò ra ngoài vỗ hết bụi bặm trên người, sau đó đi ngủ. Trong lòng có chuyện phải lo nên cả đêm đó Mạch Tuệ ngủ không ngon giấc, nàng tỉnh giấc rất sớm, lúc bấy giờ trời vừa sáng.
Mạch Tuệ vào nhà bếp, lấy bát cháo bỏ trong không gian ra, hương thơm của cháo lập tức xông vào mũi, trên bát cháo vẫn còn vương hơi nóng. May quá, đồ vật bỏ vào trong thế nào thì lúc lấy ra vẫn thế.
Cái thứ này chẳng khác nào sự kết hợp của tủ lạnh và lò vi sóng, có thể tự động giữ ấm và giữ tươi. Bó hành nàng bỏ vào đó đêm qua vẫn còn rất tươi, không hề có một chút dấu hiệu nào của việc bị héo úa. Xem ra cũng chỉ có con người và động vật còn sống là không thể vào không gian.Tặng luôn điểm tích lũy cơ à, quả là khó có thể tin nổi.
Nàng còn đang lo không có điểm tích lũy để mua hạt giống trong cửa hàng đấy, lần này thì hay rồi, nhấp tay một cái đã có mười nghìn điểm. Cuối cùng Mạch Tuệ cũng có cảm giác bản thân có ánh hào quang của nữ chính sau khi xuyên không.
Trong cuốn tiểu thuyết nàng đọc, nàng chưa từng thấy nữ chính nào phải cày cuốc ngày ngày đến nỗi mỏi tay, đã thế còn phải tự đi nhặt phân.
Không gian là một cấu hình đã được lập sẵn theo tiêu chuẩn ngay từ đầu, từ lúc nàng xuyên qua đến giờ đã quẹt thẻ liên tục bốn tháng trời rồi... Thế nhưng... có vẻ như không ai có thể vào được không gian này...Chắc không phải thế chứ... Mạch Tuệ thử ra ra vào vào mấy lần thì thấy chỉ có ý thức của bản thân mới có thể đi vào còn cơ thể vẫn ở bên ngoài.
Thế còn động vật thì sao? Mang theo nỗi lo trong lòng, Mạch Tuệ nhìn về phía con mèo đang ngái ngủ và con gà mái đang nằm trong ổ.
"Quác quác quác!"
Gà mái bị Mạch Tuệ đánh thức, vừa vỗ cánh phành phạch vừa kêu lên ba tiếng, sau đó nó bị lôi ra khỏi cái ổ ấm áp rồi đặt xuống đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận