Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 285: Đoàn Tụ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}"Đi đi..."
Tôn Đại Ngưu dẫn Tôn Nhị Ngưu và hai đứa trẻ đến trại cách ℓy, quan binh đang ℓàm nhiệm vụ ngăn họ ℓại: "Ai cho…"
"Quan gia, bọn ta ℓà người nhà của Tôn Trí Đức đến thăm muội muội, cha nói quan gia đã cho phép bọn ta vào thăm."
Hai quan binh nhìn nhau rồi rút vũ khí, một người trong đó ℓấy ra bốn chiếc khẩu trang từ túi bên hông.
"Đeo vào nói chuyện, không cởi ra mở ra, cũng không được vào quá ℓâu."
Tôn Nhị Ngưu không thể đợi được đồng ý ngay: "Được được thưa quan gia."
Tôn Đại Ngưu đeo hai cái khẩu trang đều mùi thuốc quái ℓạ cho hai đứa trẻ, mùi hương xộc ℓên khiến mắt chúng đỏ hoe, nhưng để được nhìn thấy a tỷ, chúng cố chịu đựng không nói gì.
Mạch Tuệ nhìn Lý đại tỷ, lịch sự cảm ơn.
"Vậy ta không quấy rầy gia đình các ngươi đoàn tụ nữa." Lý Nhất Tây nói rồi rất sáng suốt rời đi, trước khi đi còn nghiêm túc quan sát Tôn Đại Ngưu cùng Tôn Nhị Ngưu, sau đó nhìn Mạch Tuệ nở một nụ cười thật thắm thiết.
Tôn Nhị Ngưu khẽ cau mày, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhịn không được hỏi: "Tuệ Nhi muội muội, người kia là ai?"
"Bọn muộn quen nhau trong trại cách ly, đã từng giúp đỡ muội mấy lần, cũng từng nói chuyện rồi."Mắt Lý đại tỷ lập tức sáng lên, truy hỏi ngay: “Hai đứa có thân không?"
"Con cũng từng nói chuyện mấy lần, lần trước con còn giúp nàng nướng thỏ." Lý Nhất Tây gãi gãi đầu, ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía Mạch Tuệ: "Đó là đệ đệ và muội muội của nàng ấy, hai nam nhân kia là…"
"Ai da không quan tâm người ta là ai, con cứ qua đó nói chuyện mấy câu, nhân tiện đưa cái này cho hai đứa trẻ kia."
Lý Nhất Tây bị mẹ mình nhét vào tay một con dế bệnh bằng mây, đẩy sang bên kia. Lý Nhất Tây nuốt nước bọt, trong lòng hơi kích động và lo lắng.Giọng điệu Tôn Nhị Ngưu hơi chua: "Chỉ vậy mà muội đã gọi hắn ta là ca ca..."
Câu nói này khiến Mạch Tuệ sững sờ một lát, rồi không nhịn được cười hỏi lại: "Nếu không thì sao, người ta lớn hơn muội cũng đâu thể gọi là đệ đệ được, gọi là thúc thúc cũng không được."
"Tuệ nha đầu, đây là đệ đệ và muội muội của ngươi sao?" Khóe mắt Lý Nhất Tây đầy ý cười, cầm một con dế mây đến gần Mạch Tuệ hỏi.
Mạch Tuệ nghe giọng hắn ta, đứng dậy cười nói: "Nhất Tây ca, đây là Lạp Nhi, đây là Tiểu Cốc, mau chào ca ca đi."
Tiểu Cốc mở to mắt nhìn hắn ta, do dự một lúc rồi chào.
“Ngoan quá.” Lý Nhất Tây cười híp cả mắt, đem con dế trong tay đưa cho Mạch Cốc: “Mẹ ta rảnh rỗi nên bện cái này, bảo ta mang đến cho bọn trẻ chơi.”Những người trong trại cách ly lần lượt nhìn sang, khẽ cau mày. Người nhà của ai của ai mà phô trương vậy? À, thì ra là nha đầu biết huấn luyện gấu kia, vậy thì thôi, không chọc vào được...

“Để a tỷ xem có ốm đi không.” Mỗi tay Mạch Tuệ ôm một đứa trẻ, cười cười nhìn trái nhìn phải.
Thấy nàng như vậy, những người ở bên cạnh không khỏi lầm bầm: "Nha đầu kia khỏe thật đấy, ta dùng ôm một đứa còn phải gắng hết sức nữa.""Đúng vậy, còn biết huấn luyện gấu nữa, cũng rất thông minh, đúng là một nữ tử hiếm thấy. Ngươi xem kìa, con gấu kia không chỉ nghe lời mà còn có thể chạy đi bắt thỏ về cho chủ nữa, đúng là khiến người ta ghen tị."
"Ha ha, ta nói này Lý đại tỷ, ngươi đừng chỉ hâm mộ thôi như vậy, không phải ngươi vẫn còn một đứa con trai sao, thấy cũng không kém nha đầu kia bao nhiêu, lần trước ta còn nhìn thấy chúng nói chuyện với nhau nữa, sao ngươi không tác hợp đi.” Nói rồi, người này che miệng cười rộ lên.
Lý đại tỷ lại nghe thật, lập tức gọi đứa con trai mười sáu tuổi của mình lại, chỉ vào Mạch Tuệ ở phía xa nói: “Con trai, con có biết nha đầu đó không?”
Lý Nhất Tây nhìn Mạch Tuệ, trong mắt ánh lên ý cười rồi quay đầu lại xua đi cảm xúc của mình: "Là Tuệ nha đầu, con biết.""A tỷ! A tỷ đâu rồi?" Sau khi được phép vào, hai bàn chân nhỏ vừa chạm đất đã bắt đầu chạy, hưng phấn kêu lên.
Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu đuổi theo phía sau.
Mạch Tuệ nghe thấy tiếng gọi, nàng kích động đứng bật dậy, chạy tới mở lều đi ra ngoài, vẫy mạnh tay về phía hai đứa trẻ: "A tỷ ở đây!"
"Tuệ nha đầu!" Tôn Đại Ngưu từ xa cũng nhịn không được vui mừng kêu lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận