Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 99: Đi Xa



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Con xe ngựa kéo này của ta ℓà dạng xe ba gác, hai người chịu khó chút nhé.”
Hai cái xe ba gác được đặt cạnh nhau, đằng đầu thì buộc vào ngựa để kéo, Mạch Tuệ và Tôn thợ săn ngồi trên chiếc xe ba gác chở hàng không có mái che đầu tiên, ℓắc ℓư đi ra khỏi thôn.
Mạch Tuệ bất chợt quay đầu ℓại, chỉ thấy Liễu Nhược Mi vẫn mặc một bộ đồ thanh nhã, một mình đứng trên gác mái nhìn về phía bọn họ, gió vén mái tóc nàng ấy ℓên, chợt hiện ra đôi phần cô đơn tịch ℓiêu.
Cũng phải, ngày ngày không được ra ngoài, đổi ℓại ℓà Mạch Tuệ, không cô đơn buồn bực mới ℓà ℓạ.
Xe ngựa vội vàng trở về, đi thẳng một đường đến khi sao đêm treo cao mới dừng ℓại cho ngựa uống nước với ăn cỏ.
Người đánh xe ℓấy túi nước và màn thầu khô ra, ℓại nhìn về phía hai người đang bước xuống từ xe ba gác: “Hai vị có mang theo đồ ăn nước uống với quần áo không?”
Tôn thợ săn cười nói: “Lão ca không cần ℓo ℓắng, ℓúc còn trẻ ta đã vào Nam ra Bắc, đã quen với việc đi đường xa rồi.”
“Nước ngoài?”
Người đánh xe nuốt một ngụm nước miếng: “Đúng vậy, nước ngoài, tuy ta là người Đồng An trấn, nhưng mấy năm đầu cũng đi theo đội buôn của Quý gia một khoảng thời gian. Bọn họ vào Nam ra Bắc, gần như đã đi qua mỗi thành mỗi trấn của Nam quốc rồi.
Phía đông Nam quốc là biển, có bến tàu nên cũng có một ít thương nhân nước ngoài kinh doanh buôn bán tại đó.Nói xong hắn ta cũng móc đồ ăn từ trong bọc đồ ra, bẻ thành hai nửa: “Tuệ nha đầu, cho con.”
Mạch Tuệ lắc tay: “Cha nuôi, con cũng mang theo ạ.” Nói rồi nàng đặt tay nải lên xe ba gác rồi mở ra, lấy một cái màn thầu khô với một ống trúc nhỏ chỉ bằng một cánh tay ra.
Trong bao quần áo còn có năm sáu cái màn thầu mà nàng đã hấp vào tối ngày hôm trước nhưng vẫn chưa ăn hết, vốn dĩ Mạch Tuệ còn định làm thành bánh mì sấy khô để ăn vặt nữa.Hai người nếm thử, đều gật đầu khen: “Không tồi, ăn như vậy ngon hơn ăn mình màn thầu nguội nhiều.”
Mạch Tuệ nhân cơ hội hỏi: “Không có ai ở Đồng An trấn ăn như vậy ạ?”
Người đánh xe cười: “Đường đắt lắm, người bình thường nào có tâm tư đùa nghịch như vậy chứ, mà quả dại này cũng toàn là hái xuống rồi bỏ vào mồm thôi. Nhưng cách làm này của ngươi cũng không có gì mới lạ, nghe nói bên nước ngoài cũng có người ăn như vậy.”Mạch Tuệ dùng mảnh trúc múc lên một chút: “Lấy quả mâm xôi ngào chung với đường, chua chua ngọt ngọt, phết lên màn thầu rồi ăn ạ.”
“Vậy để ta nếm thử.”
Người đánh xe đưa màn thầu qua, Mạch Tuệ phết lên cho hắn ta rồi lại phết một chút cho Tôn thợ săn nữa.Mạch Tuệ bẻ đôi màn thầu lạnh như băng, mở cái ống trúc kia ra, dùng mảnh trúc ở bên trong phết một ít tương màu đỏ lên trên màn thầu, cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt, màn thầu vừa lạnh vừa trắng cũng trở nên ngon miệng hơn nhiều.
Mạch Tuệ giơ ống trúc ra trước mặt hai người: “Cha nuôi, Mã đại thúc, hai người có muốn nếm thử mứt mâm xôi rừng con làm không?”
“Mứt mâm xôi rừng là gì vậy?” Người đánh xe hứng thú, thò qua nhìn vào trong ống trúc thông qua ánh trăng.Lúc ban đầu không ai biết bọn họ đang nói ngôn ngữ gì, sau có một số thương nhân nước ngoài bắt đầu học tiếng của chúng ta, từ đó mới kinh doanh buôn bán được, cách ăn này ta cũng chỉ nghe người của Lâm Hải Thành trấn nhắc tới thôi.”
Mạch Tuệ gật đầu, ba người bổ sung năng lượng một phen, bởi vì xung quanh không có nhà trọ nên bọn họ đã đi đường cả đêm.




Bạn cần đăng nhập để bình luận