Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 215: Than Củi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Đây ℓà con chó đen của nhà mẹ nuôi, ngay khi đám cháy rừng ập đến, muông thú chạy trốn thì đã bị tách khỏi nhóm Mạch Tuệ.
Không ngờ nó vẫn còn sống!
Tiểu Hắc yếu ớt kêu hai tiếng, sau đó chạy tới cọ cọ ống quần Mạch Tuệ, toàn bộ cơ thể ℓập tức sụp xuống.
Nó nhai ngấu nghiến.
Tiểu Hùng: Ta oan uổng, ta tủi thân, ta chưa làm gì hết mà…
Mạch Tuệ an ủi một lúc, Tiểu Hắc mới dần bình tĩnh lại.
Nhặt ba bao than củi xong, Mạch Tuệ không hề tham lam nhặt tiếp nữa, nàng cất hai bao tải trong số đó vào trong không gian, cũng để Tiểu Hắc vào không gian tĩnh dưỡng, dẫn theo con gấu đuổi theo đội ngũ.Mạch Tuệ đặt một bao than củi lên chiếc xe ngựa chứa vật tư ở giữa, lại quay đầu trèo lên xe ba gác của nhà mình, mẹ nuôi duỗi tay kéo nàng một phen.
Mạch Tuệ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lý quả phụ, quan tâm hỏi: “Hương Lan tỷ, tỷ có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Lý Hương Lan gật đầu: “Uống canh gừng đường đỏ của muội xong, sau khi ra chút mồ hôi ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cũng ăn được ít đồ, cơ thể không còn thấy mệt như hồi đầu nữa.”Bị một con chó nhỏ sủa ầm ĩ cảnh cáo như vậy, Tiểu Hùng khua khoắng móng vuốt, có chút vô tội.
Mạch Tuệ ôm Tiểu Hắc vào trong lòng ngực: “Không sao không sao đâu, Tiểu Hắc đừng sợ, con gấu ngốc kia là người một nhà.”
Nói xong Mạch Tuệ lại nói với Tiểu Hùng: “Ngươi đừng làm nó sợ.”Tôn Nhị Ngưu nhìn Mạch Tuệ khiêng một bao than củi, bên người còn có một con gấu lớn đi theo, lúc di chuyển bụi đất bay mù mịt, trông cực kỳ oai phong.
Mẹ nuôi và những người khác phải ngồi ở cuối đội, chính là bởi vì con gấu của Mạch Tuệ, mọi người vẫn thấy rất sợ nó, đặc biệt là một vài đứa trẻ, vừa trông thấy là khóc ầm lên.
Cho nên đám Mạch Tuệ dứt khoát đi ở cuối đội luôn.Mẹ nuôi ôm hai bé con nói lời cảm ơn: “Lần này may mà có ngươi cứu mạng nha đầu này, nhưng sao chúng ta đã bị bắt nhốt nhiều ngày như vậy, tại sao trước đó chưa từng gặp ngươi?”
Tiểu Lý quả phụ giải thích: “Ta sống trong một thôn ở vùng ngoại ô thị trấn, vốn dĩ cũng định rời đi rồi, nhưng không may bị nhiễm phong hàn, thân thể không có sức, hơn nữa ngày nào quan huyện thừa trong trấn này cũng phát cháo miễn phí, nên ta định dưỡng khỏi bệnh rồi mới rời đi.
Ngày ấy cũng bị thổ phỉ bắt nhốt cùng với mọi người, dẫn tới bệnh của ta trở nặng, thổ phỉ sợ bệnh của ta là ôn dịch nên đã nhốt ta cùng với mấy người vào phòng giam ở tận cùng bên trong.”“Tiểu Hắc, ăn từ từ thôi.” Mạch Tuệ vỗ nhẹ lên lưng nó, dịu dàng nói.
Tiểu Hắc đang ăn chợt trở nên căng thẳng, ngừng ăn thịt, chắn trước người Mạch Tuệ bày ra tư thế phòng ngự, sủa như điên về phía xa xa.
Mạch Tuệ nhìn sang, thì ra là con gấu ngốc bị bắt làm cu li đang ngậm theo bao than củi đi tới.
“Ta đã mê man nhiều ngày trời, ánh sáng trong phòng giam cũng không tốt, không biết rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ngay đêm qua ta vừa mới tỉnh táo ℓại một chút, nghe thấy bên ngoài ầm ĩ cực kỳ, chống cửa bò dậy, mới phát hiện cửa phòng giam đã được mở ra, mọi người đều chạy đi hết.”
“Đi ra ngoài thì trông thấy Tuệ nha đầu đang vật ℓộn với thổ phỉ, trước đây Tuệ nha đầu từng giúp đỡ ta, nên ta cũng muốn báo đáp muội ấy.” Tiểu Lý quả phụ nói xong, khẽ mỉm cười nhìn Mạch Tuệ.
Thì ra ℓà thế…





Bạn cần đăng nhập để bình luận