Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 302: Gấu Không Trở Về Sao



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Chu đại phu không nhịn được hỏi: "T'iểu nha đầu nhà cháu, có phải đắc tội ai hay không mà ℓại ℓàm bản thân chật vật như vậy, gấu của cháu đâu?"
Mạch Tuệ im ℓặng một giây: "Trên đường về gặp phải người xấu, gấu đuổi theo hắn ta, chạy mất rồi."
Chu đại phu gật đầu, Mạch Tuệ không biết ông ấy có tin hay không. Nhưng Chu đại phu ℓà một người tốt có chừng mực, sẽ không tùy tiện để ℓộ tình trạng và hành tung của bệnh nhân, giao Tiêu Như Dã vào tay ông ấy Mạch Tuệ khá yên tâm.
Băng bó cánh tay xong, Mạch Tuệ dặn dò Chu đại phu: "Người nọ ℓà người quan trọng với Nam quốc, đã từng cứu cháu, Chu đại phu ông giúp cháu chăm sóc hắn cẩn thận."
"Tất nhiên rồi."
Mạch Tuệ gật đầu: "Vậy cháu về trước đây, cha nuôi và mẹ nuôi đang ở nhà chờ cháu."
Mạch Tuệ đi tới cửa, nhìn Tiêu Như Dã sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trong ℓòng cầu nguyện đừng gặp nhau nữa.
Tiểu Lý quả phụ xua tay: "Không được, A Thúy tỷ tỷ mọi người sắp đi rồi, một mình ta ở đây cũng quạnh quẽ, ta cũng thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai tìm một chiếc xe ngựa về nhà mẹ đẻ thôi."
Mẹ nuôi ôm lấy nàng ấy: "Nếu về nhà bị ca ca tẩu tẩu làm khó, ngươi đừng mềm yếu như vậy để người ta bắt nạt. Việc này không mất mặt, ngươi không làm gì sai."
Lý Hương Lan cười nghẹn ngào nói: "Đã biết, A Thúy tỷ, dọc đường đi theo mọi người, ta đã to gan hơn không ít rồi!"
…Mưa rơi tí tách suốt cả đêm, mấy cây hoa cúc vàng trong sân bị mưa đập cho cánh hoa dài nhỏ rụng đầy đất. Bầu trời xám xịt nổi gió, vậy mà hơi lạnh.
Mái ngói màu xanh đen vẫn đang rơi xuống xuống những giọt mưa tí tách. Một đám người thu dọn đồ đạc xong, bung ô giấy dầu, mẹ nuôi cài then cửa xong thì dắt Mạch Cốc.
"Con không sao, mẹ nuôi." Mạch Tuệ đè tay nàng ta lại, giải thích với mọi người: "Hôm nay lên trấn gặp phải người bị trả thù bị liên lụy, Tiểu Hùng chạy mất rồi, có lẽ có thể tự tìm đường về."
"Không có việc gì là tốt rồi, Lân Thủy trấn này ba ngày ban mặt vậy mà có người trả thù, xem ra không an toàn lắm. Tuệ nha đầu, chúng ta vẫn nên mau đi thôi."
Mạch Tuệ cũng có ý này, nàng phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Cha nuôi nói: "Ngày mai ta lên trấn xem thử có thuyền lớn một chút hay không, sẵn tiện mua một cái lồng thú. Có lồng sắt rồi người chèo thuyền sẽ đồng ý cho gấu lên thuyền."Mạch Tuệ chỉ là một con nhóc nông thôn nho nhỏ, tuy rằng có bàn tay vàng nhưng cũng chỉ muốn mang theo người nhà trải qua cuộc sống yên ổn. Tướng quân ha đại nhân vật gì gì đó, tốt nhất đừng dính líu tới thì tốt hơn, hôm nay chính là bài học tốt nhất. Đấu tranh trong triều, thích khách vây giết, vũng nước đục này rất khó lường.
Lúc Mạch Tuệ về đến nhà đã là ban đêm, các ca ca đang đốt đuốc chuẩn bị ra ngoài tìm nàng, Mạch Tuệ mang theo một thân máu và thương tích đứng trước mặt bọn họ dọa người cả nhà sợ hãi.
"Tuệ nha đầu, con không sao chứ, sao lên trấn một chuyến lại biến thành như vậy?" Mẹ nuôi sốt ruột tới muốn khóc, túm lấy Mạch Tuệ nhìn trái nhìn phải.
Tôn Đại Ngưu nhìn phía sau nàng: "Gấu không trở về sao?"Mạch Tuệ im lặng một lát: "Không cần đâu cha nuôi, nó đi theo chúng ta cả đoạn đường cũng chịu tội không ít, nếu ngày mai nó tìm về, con sẽ thả nó đi. Nếu như nó không trở về, chúng ta cũng không cần chờ nó, nó sẽ tự tìm một cánh rừng mà sống. Không tiếp xúc với con người, nó sẽ sống càng tốt hơn."
Mạch Tuệ nói thế, Tôn thợ săn nhìn nàng hồi lâu, sau đó đồng ý: "Cũng được, nó theo chúng ta đi xa như vậy, cũng vất vả cho nó."
"Đã vậy chúng ta thu dọn đồ đạc một chút đi."
Mẹ nuôi nói xong nhìn Tiểu Lý quả phụ: "Hương Lan muội tử, viện này chúng ta trả tiền thuê rồi, nếu ngươi thích có thể ở lại đây thêm vài ngày."



Bạn cần đăng nhập để bình luận