Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 214: Rời Khỏi Vĩnh An Trấn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Người ở các thôn khác nhau nhưng ℓại đoàn kết một ℓòng, bầu không khí hài hoà.
Nữ nhân ăn vụng bị Mạch Tuệ tát cho mấy phát, nhờ vậy mới giữ mạng được cũng bước tới cảm ơn Mạch Tuệ, những người đã hiểu ℓầm mắng chửi Mạch Tuệ trước đó cũng vội vàng xin ℓỗi.
“Tuệ nha đầu, xin ℓỗi ngươi, ℓà thẩm tử trách oan ngươi, ngươi ℓà một cô nương có trí tuệ và trách nhiệm, sẵn sàng đặt mình vào nguy hiểm để thâm nhập vào nội bộ thổ phỉ, không thì chúng ta đã chẳng được nhìn thấy mặt trời mọc nữa rồi.”
Tiểu Lý quả phụ và mẹ nuôi cùng với Mạch Lạp Mạch Cốc đều ngồi trên chiếc xe ba gác nhỏ của nhà Tôn thợ săn, nối với một chiếc xe ở phía trước, bị ngựa chậm rãi kéo đi.
Ba người Tôn thợ săn, một người đi trước đội ngũ, một người ở sau lưng, một người ngồi ở giữa, đều đeo cung tên chú ý đến mọi tình huống ở xung quanh.
Chẳng ai muốn đụng trúng thổ phỉ hay giặc cỏ một lần nữa.
Tôn Nhị Ngưu ngồi ở cuối đội ngũ, vừa đi vừa quay đầu lại xem Mạch Tuệ có theo kịp không.
Mọi người đều đi về phía đông, nàng lại kêu muốn đi nhặt than củi gì gì đó, nói rằng đây là một loại nhiên liệu tốt.Hắn ta biết đó là nhiên liệu tốt rồi, nhưng hiện giờ đang là tháng bảy đó! Phơi nắng một lúc là có thể bị cảm nắng, còn cần than củi để sưởi ấm à?
Không phải nàng định vác theo một sọt than củi đến tận Tang Dương thành đó chứ…
Ban đầu thì cha nuôi mẹ nuôi đều không đồng ý, sợ nàng gặp phải nguy hiểm.
Mạch Tuệ vỗ nhẹ vào con gấu ở bên cạnh, đắc ý nói: “Nó lợi hại lắm đó.”Mạch Tuệ mang theo Tiểu Hùng chạy như điên về phía cánh rừng bị đốt trọi kia, đầy đất đều là than củi.
Mạch Tuệ lấy ra hai cái bao tải to tướng, vui sướng nhặt.
Than củi thật là tốt, có thể làm nhiên liệu có thể làm sạch nước, bột than còn có thể dùng để làm sạch răng.
Mạch Tuệ đã mơ thấy điềm báo tuyết phủ dày đặc cả một năm trời, nhất định phải nhặt nhiều chút, không thì mùa đông năm nay không có đủ củi để sưởi ấm.Tôn thợ săn - đã từng được chiêm ngưỡng sức mạnh của Tiểu Hùng - khó khăn ngậm miệng lại.
Tuệ nha đầu nói nàng đã từng đụng trúng con gấu này ở trong rừng, khi đó nó đang gặp nguy hiểm, Mạch Tuệ tiện tay cứu nó.
Sau đó lúc vào rừng sẽ mang chút đồ ăn cho nó, thường xuyên qua lại dần thân thiết, cũng biết nên giao tiếp với gấu như thế nào.
Tôn thợ săn là thợ săn, hắn ta quá hiểu đạo lý “vạn vật đều có linh hồn”, dê núi biết quỳ gối cảm ơn ân sinh thành, quạ đen biết phụng dưỡng cha mẹ.Tôn thợ săn cảm thấy trên người nha đầu này có quá nhiều thứ thần kỳ và bí ẩn, tựa như bản thân nàng đã nói mình được thần tiên khai sáng cho, Tôn thợ săn không tin quỷ thần, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, dù Tuệ nha đầu có thần bí tới cỡ nào, nàng cũng sẽ không làm hại bọn họ, tất cả đều là vì muốn tốt cho bọn họ.
Nếu đã là người một nhà, Tuệ nha đầu không nói, Tôn thợ săn cũng sẽ không đào sâu vào làm gì.
Người một nhà sống cho hiện tại thật tốt là đủ rồi.Con người đều biết báo đáp ơn nghĩa, nên việc con gấu sẽ không làm hại người đã từng cứu giúp quá nó cũng chẳng có gì lạ cả.
Tôn thợ săn nghĩ, vào đợt trưng binh lần trước Tuệ nha đầu cứ nhất quyết đòi dẫn bọn họ đến Bắc Sơn lâm, chắc cũng là vì con gấu này.
Không thì sao bọn họ có thể may mắn đến mức chỉ bị gấu cắn đứt tay chân mà những nơi khác không hề bị làm sao?
Chuyện này phải cảm ơn Tuệ nha đầu rồi.
Cuộc chiến với thổ phỉ ℓần này, Mạch Tuệ cũng góp nhặt được một ít thuốc bôi ngoài da, và một ít mũi tên với đao ℓớn, nhưng mà mấy thứ này Mạch Tuệ không bỏ vào không gian mà đặt chúng ℓên xe ba gác đựng vật tư.





Bạn cần đăng nhập để bình luận