Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 257: Bí Mật Của Tiểu Thạch Thôn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}Hai người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vội vã đứng ℓên dùng ống tay áo xoa mặt một chút.
"Cháu không cố ý." Đứa bé trai cẩn thận nhìn các nàng.
Mẹ nuôi an ủi: "Không sao, không sao đâu cháu."
Đứa bé trai nhìn củ ấu trong tay, ngẩng đầu hỏi các nàng: "Hai người không có nhà để ở sao?"
Mạch Tuệ gật đầu đáp: "Cho nên mới muốn hỏi nhà các ngươi xem có thể cho chúng ta ở nhờ hay không, thế nhưng ai cũng có hành động rất ℓạ."
Đứa bé trai gật đầu, chỉ vào cánh cửa của căn nhà đầu tiên hai người gõ ℓúc mới vào thôn, nói: "Căn nhà đó không có người ở, các ngươi có thể ngủ ở đó. Đó ℓà nhà của ℓão đại phu chỗ chúng ta nhưng ℓúc vào xuân những người khác nói ℓão đại phu mất rồi, không sống trong căn nhà đó nữa mà chuyển sang sống trong mô đất ở trên núi. Thế nên các ngươi có thể ở nhà của ông ấy, ngày trước hễ có ai đi ngang qua đây đều ở ℓại căn nhà đó." Đứa bé trai vừa nói vừa siết chặt củ ấu trong tay.
Mạch Tuệ mỉm cười bảo nó: "Vậy cảm ơn ngươi nhé bé con, ngươi tên ℓà gì?"
Tiểu Tiểu bất mãn ồn ào: "Khi ấy mẹ vẫn chưa bị ốm mà, huynh xem từ khi mẹ bị ốm đệ đã ngoan ngoãn nghe lời biết bao nhiêu. Mãi đến tận ngày hôm nay, đệ mới lén chạy ra ngoài một lần."
Mạch Tuệ càng nghe càng cảm thấy không đúng lắm: "Ngươi nói sau khi ngươi từ nhà của Hồ Lô ca ca về thì mẹ ngươi bị bệnh sao?"
Mạch Tuệ suýt chút nữa nhịn không nổi mà bật cười, đột nhiên nàng cảm thấy suy nghĩ của cha mẹ Tiểu Tiểu và cha mẹ mình khá giống nhau, tên của nàng và đệ muội cũng rất thực tế, Mạch Tuệ, Mạch Lạp, Mạch Cốc.
Thế nên không thể nói được rốt cuộc là ai qua loa hơn ai.
Mạch Tuệ cố nén cười, tự giới thiệu bản thân với họ: "Ta tên là Mạch Tuệ, ta còn có một đệ đệ tên là Mạch Cốc, và một muội muội tên là Mạch Lạp, đây là mẹ nuôi của ta. Ngày hôm nay cảm tạ ngươi đã nói cho chúng ta biết gian nhà kia là nơi có thể ở được. Thế nhưng ta muốn hỏi, sao mọi người đều không ra ngoài thế?"
Thạch Đầu Đại nói: "Không biết, thôn chúng ta ít người, ngày thường ngoại trừ lúc làm việc ra, mọi người cũng chẳng thích đi ra ngoài. Bây giờ vì trong thôn có người bị bệnh cho nên mọi người đều không ra ngoài.""Bị bệnh ư?" Mạch Tuệ cau mày: "Nhiều người bị bệnh lấm sao? Mọi người đã mời đại phu chưa?"
Thạch Đầu Đại cố gắng suy nghĩ một chút, đáp: "Lúc Hồ Lô ca ca bị ốm đã có một đại phu từ trên trấn xuống, ta cũng không biết huynh ấy mắc phải bệnh gì. Thế nhưng sau khi đại phu đi, mẹ của Hồ Lô ca ca không cho người ta đến nhà mình nữa."
Tiểu Tiểu gật đầu: "Lần trước đệ đến đưa củ ấu cho Hồ Lô ca ca cũng phải lén lút đi vào ban đêm đấy."
Thạch Đầu Đại rất kinh ngạc, ném một cây hạt dẻ lên đầu nó, mắng: "Đệ lại không nghe lời mẹ rồi đấy!"Đứa bé trai đang chuẩn bị tự giới thiệu bỗng nghe thấy giọng nói của một đứa bé trai khác từ phía sau truyền đến. Đầu đứa bé trai này khá lớn nhưng khung xương của cơ thể khá nhỏ, thế nên lúc đi trên đường luôn khiến cho người ta có cảm giác đầu nặng hơn thân.
Đứa bé trai đi tới nói: "Tiểu Tiểu, mẹ không cho chúng ta đi ra ngoài, sao đệ lại chạy ra đây."
Tiểu Tiểu nhìn đứa bé trai vừa đến nở nụ cười, sau đó giơ củ ấu trong tay lên: "Ca, ca xem củ ấu này đi, to quá, lâu lắm rồi đệ chưa được ăn." Nói xong nó lại quay đầu nhìn hai người Mạch Tuệ hỏi: "Còn nữa không?"
"Còn chứ." Mẹ nuôi sờ sờ quần áo, lấy ra mấy củ ấu vừa rồi nhét vội vào ngực, đưa cho bọn nó.Đứa bé trai được gọi là ca ca kia lễ phép nói câu cảm tạ, sau đó bỏ củ ấu vào miệng dùng răng cắn một cái cho nứt vỏ rồi mới đưa cho Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đang vui vẻ ăn củ ấu bỗng nhớ ra bản thân vẫn chưa nói cho họ biết mình là ai. Thế là nó dùng lưỡi đẩy củ ấu đang ăn dở sang một bên má, trả lời Mạch Tuệ.
"Ta họ Thạch. Bởi vì đầu ta nhỏ, cho nên mẹ ta nói lúc sinh ta chỉ cần khẽ rặn một cái là ra, thế nên nàng ấy đặt cho ta cái tên là Thạch Đầu Tiểu."
"Đây là ca ca của ta, đầu huynh ấy to nên được đặt tên là Thạch Đầu Đại."
Thạch Đầu Đại, Thạch Đầu Tiểu, đúng là hai cái tên vừa qua loa vừa buồn cười!



Bạn cần đăng nhập để bình luận