Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 334: Không Định Đi Nữa



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Mẹ nuôi cầm một bộ quần áo nam ℓên, giũ giũ: "Đây ℓà một bộ quần áo và hai đôi giày ta mua cho ca ca. Tẩu tẩu, ca ca về chưa?"
Lý Phượng Tiên gật đầu: “Về rồi, cứ sắp xếp đồ đạc vào phòng trước đi, ta đi gọi ca cho muội."
Nói xong, Lý Phượng Tiên đứng dậy đi ra cửa: “Uông Hữu Thành! Chàng còn đang ℓầm bà ℓầm bầm cái gì vậy, muội muội chàng về rồi này, ℓại đây nói chuyện đi!"
Lão thái thái hơi nhúc nhích người: “Không cần đâu, mau ngồi xuống đi."
Mạch Tuệ gật đầu, thò tay vào trong ngực áo lấy bốn viên kẹo sữa từ trong không gian ra, nhìn cô bé ngồi đối diện đang háo hức chờ mong, nàng đưa cho nó hai viên kẹo sữa.
Mạch Tuệ thì thầm với Mạch Lạp và Mạch Cốc: "Nếu thật sự cảm thấy buồn chán quá, hai đứa có thể ra ngoài viện tử chơi, nhớ đừng làm ồn."
Hai đứa bé gật đầu dắt tay nhau đi ra ngoài, cô bé đối diện cũng đi theo sau.Lúc này, ngoài cửa lại có thêm hai người đi vào, Uông Hữu Thành dẫn theo một bé gái độ năm sát tuổi đi vào, tò mò nhìn xung quanh rồi nhìn mẹ nuôi.
Mẹ nuôi xúc động đi tới: “Ca ca, ta là Tiểu Thúy, lâu năm quá rồi không gặp, ta về rồi."
Uông Hữu Thành lại lạnh nhạt hơn nhiều: “Tiểu Thúy à, đúng là hơn mười năm rồi không gặp, ngồi xuống nói chuyện đi.""Đây là thuốc muội muội mua cho mẹ mà, sao con không biết xấu hổ mà lấy được, muội muội sẽ trách con mất."
Lão thái thái nói giọng nghèn nghẹn: “Cầm lấy đi, ta cho ngươi, nó không nói gì đâu”.
Mẹ nuôi trơ mắt nhìn Lý Phượng Tiên cầm thuốc bổ của lão thái thái đi, trong lòng có chút khó xử, nhưng cũng không nói thêm gì không phù hợp.Lý Phượng Tiên vừa ngồi xuống, miệng lại không chịu yên hỏi mẹ nuôi: "Lúc nãy muội muội mua đồ cho tẩu tẩu và ca ca, không biết có mua đồ cho mẹ của chúng ta không?"
“Ta mua rồi.” Mẹ nuôi vội vàng nói: “Thuốc bổ ta mua để trên bàn đó.”
Lý Phượng Tiên nhấc mông khỏi ghế: “Để ta xem thử là đồ tốt như nào."Nói xong, nàng ta cầm gói đồ bên cạnh mở ra: “Thuốc bổ này tốt thật đấy, mẹ, mẹ may mắn thật đấy."
Lý Phượng Tiên đang nói huyên thuyên, cầm những loại thuốc bổ kia thích thú không buông, lão thái thái liếc nhìn mấy lần, thở dài bất đắc dĩ trong lòng
"Phụng Tiên, ngươi thích thì cứ lấy ăn đi, ta từng tuổi này rồi ăn mấy thứ đồ bổ này cũng lãng phí thôi."Mẹ nuôi hơi thất vọng cụp mi mắt xuống, khẽ "à" một tiếng rồi ngồi xuống ghế.
Lý Phượng Tiên lấy bộ quần áo mà mẹ nuôi mua cho Uông Hữu Thành ra hiệu cho hắn ta, hai người nói chuyện với nhau.
Mạch Cốc và Mạch Lạp ngoan ngoãn nép sát bên cạnh Mạch Tuệ từ nãy đến giờ, không cười cũng không đùa giỡn, buồn bã ỉu xìu ở trong phòng. Mạch Lạp ghé sát tai Mạch Tuệ nói: "A tỷ, muội muốn ăn kẹo sữa."
Uông Hữu Thành mặc thử quần áo mẹ nuôi mua ℓên, hơi rộng một chút, nhưng mặc quần áo mới ℓên nhìn rất có sức sống.
Mẹ nuôi nắm chặt ℓòng bàn tay, do dự một chút mới nói: "Tẩu tẩu, ℓần này ta về đây không định đi nữa."
“Cái gì!?” Nụ cười của Lý Phượng Tiên ℓập tức biến mất, nàng ta quay đầu nhìn chằm chằm mẹ nuôi: “Không đi nữa?”





Bạn cần đăng nhập để bình luận