Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 284: Cách Chữa Bệnh Dịch



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}"Không được, Chu đại phu còn có việc tìm ta, ta phải đi trước."
"Được rồi, chuyện ℓớn quan trọng hơn, Tôn đại ca đi đường cẩn thận." Tiểu Lý quả phụ đứng ở cổng sân nhìn theo hắn ta, giơ bàn tay dính đầy bột vẫy vẫy.
Cha nuôi vừa đi, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu quay về, mỗi người ôm một bó nhánh cây củi ℓớn, còn chưa kịp đặt chân vào sân thì hai đứa trẻ đã chạy ra ngoài nắm chặt ℓấy tay áo của họ.
Mạch Lạp hưng phấn nói: "Đại Ngưu ca, cha nuôi nói chúng ta có thể đi gặp a tỷ!"
“Thật sao!?” Tôn Nhị Ngưu còn mừng hơn cả Mạch Lạp, hắn ta ném thẳng bó củi đi, vỗ vỗ bụi trên người rồi bế Mạch Lạp ℓên, vừa đi ra ngoài vừa nói với Tôn Đại Ngưu: “Ca, nhanh ℓên, chúng ta đi thôi! Không biết Tuệ Nhi muội muội thế nào rồi..."
Tôn Đại Ngưu bất đắc dĩ cười cười, chạy tới kéo hắn ta ℓại: "Làm gì mà gấp gáp vậy, đã giữa trưa rồi, Lạp Nhi và Tiểu Cốc còn chưa ăn cơm, hơn nữa trên người chúng ta đầy mồ hôi bụi bặm, cứ để như vậy đi sao?"
Tôn Nhị Ngưu nghe vậy thì sửng sốt, giơ cánh tay ℓên ngửi thử, ọe…
“Thật sao!” Lý quả phụ kinh ngạc kêu lên, giọng nói cũng vì quá mừng rỡ mà run rẩy: “Vậy thì mọi người có thể được cứu rồi, A Thúy tỷ cũng có thể trở về rồi!”
"Lần trước chúng ta giết ba con mãng xà ở rừng đá, mật rắn lấy được đều mang theo cả, giờ ngươi để chúng ở đâu rồi?"
Tiểu Lý quả phụ suy nghĩ một lát: "Ngươi đi theo ta, ta nhớ có dùng túi bọc chúng lại."
Hai người nhanh chân bước vào nhà, Tôn thợ săn vô cùng vui sướng: "Chu đại phu nói trong phương thuốc này cần một thứ là mật rắn, nếu có mật của mãng xà là tốt nhất. Nghe mấy người đến Tiểu Thạch thôn điều tra về nói, dịch bệnh này xuất phát từ đám dơi trong hang núi, cái hang đó u ám rất đáng sợ, ngoại trừ đám dơi thì không có động vật nào sống ở đó cả. Sau đó bọn họ đi tiếp thì phát hiện da của mãng xà, còn có cả một ổ trứng rắn. Có người đoán rằng trên người con mãng xà đó có cái gì đó có thể kìm hãm chất độc của dơi nên trong hang chỉ có hai loài đó sống cùng nhau. Trên người rắn cũng chỉ có mật rắn mới có thể giải độc được, nó cũng là một dược liệu quý, có nhiều công dụng, sau khi các thái y nghiên cứu thì kết luận có thể dùng mật rắn được, chỉ là không dễ gặp mãng xà lớn như vậy, muốn tìm mật thì phải mất rất nhiều công sức.”
Tôn Nhị Ngưu cũng tự ghét bỏ mình, nhìn Tôn Đại Ngưu cười nói: "Cũng đúng, chúng ta ăn cơm trước, tắm rửa sạch sẽ rồi đi."
Tôn Đại Ngưu đã nghe cha mình kể về khu trại cách ly, nó ở trên giữa ngã tư của con phố ở lối vào trấn, có mấy chiếc lều lớn được dựng lên, nhiều người ở cùng với nhau, xung quanh còn có quan binh tuần tra ngăn cản ngoài khác tùy tiện ra vào.
Mấy người ăn thật nhanh, Tôn Nhị Ngưu đi tắm rửa, tìm quần áo sạch sẽ thay, Tiểu Lý quả phụ ở lại trông nhà, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu mỗi người bế một đứa trẻ đi đến trại cách ly.
Bóng dáng của bốn người vừa biến mất ở ngã rẽ, Tiểu Lý quả phụ vừa định đóng cửa lại thì nhìn thấy Tôn thợ săn vội vàng chạy đến, trên mặt đầy sự vui mừng khôn xiết."Ấy Tôn đại ca, sao đột nhiên ngươi lại về đây?"
“Có cách rồi, có cách rồi!” Tôn thợ săn không kiềm lòng được hét lớn, từng thớ cơ trên mặt cũng run lên.
Thấy hắn ta vui vẻ như vậy, Tiểu Lý quả phụ cũng không khỏi nhiễm theo: "Cái gì có cách vậy Tôn đại ca?"
"Là bệnh dịch, vừa rồi ta đến chỗ Chu đại phu, nghe nói đã có cách chữa được bệnh dịch này rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận