Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 426: Hoa Tươi Tặng Người Đẹp



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}"Hoàng thượng không hạn chế ta, ta muốn chạy đi đâu thì chạy." Trong phòng có đốt than, Mạch Tuệ hơi nóng, muốn vươn tay cởi áo choàng ℓông trên người, những không hiểu sao ℓại kéo nhầm đầu dây, nút thắt bị Mạch Tuệ kéo chốt ℓại, Mạch Tuệ duỗi cằm ngước nhìn, nhưng cũng khó quan sát chỗ nào để tháo ra.
"Để ta." Liễu Nhược Mi ℓại gần nàng đẩy tay nàng ra, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt hai ba cái đã cởi nút thắt ra.
Mạch Tuệ cất áo choàng, tiếp tục nói chuyện với nàng ấy.
Liễu Nhược Mi mỉm cười, đưa tay ra nhéo mặt Mạch Tuệ: "Ta sợ một tiểu nha đầu như muội ℓàm gì, đôi mắt của muội rất trong sáng, một người có đôi mắt sáng như vậy không thể nào mang một trái tim bẩn thỉu được. Ta thật sự thích nói chuyện với muội."
Mạch Tuệ sững người tại chỗ, dù biết đây là điều hiển nhiên và khó tránh khỏi trong chốn hậu cung này nhưng trong lòng nàng vẫn đau giận như lửa đốt. Liễu tỷ tỷ lại cứ bị một nam nhân vây hãm trong thâm cung như hang sói này sao?
"Liễu tỷ tỷ, nếu trong lòng tỷ không thích..."
Liễu Nhược Mi dùng ngón tay đè lại môi nàng, không cho nàng nói tiếp.Những lời này hơi buồn, ánh mắt Mạch Tuệ cũng tối lại. Nàng suy nghĩ một chút rồi thử dò hỏi: "Tỷ tỷ có muốn ra khỏi cung không?"
Nếu muốn, nàng có thể hỏi Nguyên Dận, nàng đã làm nhiều chuyện cho Nam quốc như vậy, cũng chỉ là một phi tần hậu cung, có lẽ Nguyên Dận cũng có thể thả được.
Liễu Nhược Mi lắc đầu: "Không, ta đã là người của hoàng thượng, đời này cũng là như vậy, ta không thể đi ra ngoài làm hại đến những công tử khác."Mạch Tuệ cười toe toét: "Ta cũng vậy, ta cũng rất thích chơi với Liễu tỷ tỷ."
Liễu Nhược Mi buông tay ra, xoa xoa khuôn mặt ửng đỏ của vì bị mình véo của Mạch Tuệ, thở dài một hơi.
"Thật đáng tiếc, chúng ta không còn có thể sống những ngày vui vẻ thoải mái như trước kia ở Màn Thầu thôn nữa."Sắc mặt Tiêu Như Dã cũng hơi suy sụp: "Ta đã nói sẽ đợi ngươi đi ra thì đương nhiên sẽ đợi."
"Xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất ngươi vẫn còn đang đợi." Mạch Tuệ ngượng ngùng nói.
"Hừ." Tiêu Như Dã lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng.…
Tiêu Như Dã đứng cách Tử Đường cung mấy chục thước đợi Mạch Tuệ ra. Đứng đợi gần một canh giờ, thời tiết lạnh giá khiến tay chân hắn tê cóng. Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ. Vừa nghĩ đến thì Mạch Tuệ đã ra ngoài, trông như có rất nhiều tâm sự. Tiêu Như Dã lê đôi chân cứng đờ bước tới.
Mạch Tùy ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi chưa đi à?""Không có thích hay không thích, đó là số phận." Liễu Nhược Mi khẽ nhún vai sau rồi nói: "Ta không thích tranh giành sủng ái, cũng sẽ không tranh đấu lục đục với bọn họ, ta chỉ mong yên ổn sống hết quãng đời này trong cung thôi, nếu may mắn thì có thể có được một đứa trẻ, cha và ca ca cũng có thể góp phần công sức cho triều đình…."
Nói đến đay, Liễu Nhược Mi không nói gì thêm nữa.
Mạch Tuệ cắn môi, cảm thấy bất lực và uất ức thay Liễu tỷ tỷ.Chiếc lồng kín cổng cao tường này đã nhốt lại tất cả sự ngây thơ và trong sáng của Liễu tỷ tỷ, Mạch Tuệ vẫn nhớ rõ cái đêm tỷ ấy quấn quýt lấy nàng chỉ để nàng đưa tỷ ấy ra sông bắt cá.
Dưới ánh lửa, đôi mắt tỷ ấy thật sáng ngời sinh động, tiếng cười của ấy thật ngây thơ và hồn nhiên, mặc dù vẫn luôn bị nhốt trong nhà nhưng tỷ ấy lại không mất đi sự chân thành và tâm hồn mình.
Bây giờ chỉ như chuyển từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác, toàn bộ những điều ấy đã bị khóa lại. Đành nhận số phận, là một từ cam chịu như vậy.





Bạn cần đăng nhập để bình luận