Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 267: Khẩu Trang



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Con cá trắm cỏ này nặng tầm ba, bốn cân, kết hợp với rau ℓuộc thành một nồi đầy tràn, chỉ có hai người bọn họ ăn vẫn còn dư. Mùa hè đồ ăn không để ℓâu được, mẹ nuôi múc cho bọn họ rất nhiều.
Mạch Tuệ quan tâm mẹ Tiểu Tiểu một chút: "Mẹ đệ tỉnh rồi sao?"
Thạch Đầu Đại gật đầu.
"Nàng ấy đỡ hơn chút nào không?" Mạch Tuệ hỏi.
"Đỡ hơn một chút rồi, nhưng ho rất dữ, mỗi ℓúc trời tối mẹ sẽ tỉnh một ℓát, chẳng bao ℓâu ℓại nằm trên giường bắt đầu phát sốt."
Mạch Tuệ gật đầu ghi tạc những điều này trong đầu, mẹ nuôi bưng chậu gỗ đựng cá và canh cá tới.
"Có bưng đi được không? Có cần thẩm thẩm giúp cháu bưng qua không?"
Mạch Tuệ cắt hai hình đại khái trước rồi nói với mẹ nuôi may thế nào, hai người suốt đêm không nghỉ làm được hơn mười cái khẩu trang. Mẹ nuôi cầm một cái khẩu trang móc hai dây ra sau lỗ tai, phía trước mũi và cằm được dán sát.
"Tuệ nha đầu, ý tưởng này của con rất tuyệt, thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ là hơi ngộp."
Mạch Tuệ cầm một cái khẩu trang nói: "Đây là thứ tốt đề phòng bệnh dịch lây lan, tuy hơi ngộp một chút nhưng quen là được rồi."
"Đúng vậy, vẫn là tính mạng quan trọng.Ban đầu mọi người còn không tin, cho rằng chỉ là mắc phong hàn nặng, cho đến khi Mạch Tuệ nói ra mức độ nghiêm trọng của Hồ Lô, một số người trong nhà có người mắc bệnh mới coi trọng.
"Cái khẩu trang này hai lớp vải một lớp bông, có thể đề phòng nước miếng khi nói chuyện, lúc tiếp xúc với người bệnh phải mang cẩn thận."
Mạch Tuệ tập hợp mấy nhà có người bị nhiễm bệnh lại, giải thích tác dụng các cách làm của khẩu trang cho bọn họ.
"Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Cháu gái của ta bị bệnh, ta tiếp xúc nhiều ngày như vậy cũng không có vấn đề gì chứ?" Có một đại gia cầm khẩu trang, nghi hoặc hỏi."Mẹ nuôi, ngày mai chúng ta đưa khẩu trang cho từng nhà đi, không đủ thì dạy bọn họ làm, để bọn họ tự may, trước khi đại phu tới nhất định bệnh này không được lan rộng nữa."

Ngày hôm sau, Mạch Tuệ đi theo mẹ nuôi đưa khẩu trang cho từng nhà. Sau khi nói chuyện và tiếp xúc với nhau mới phát hiện trong tám nhà có bốn nhà đều nhiễm dịch bệnh, mức độ không giống nhau.
Hai đứa bé, một đại nương, mẹ Tiểu Tiểu và Hồ Lô. Đặc điểm của hai đứa bé và đại nương kia đều là sau khi Hồ Lô từ hang trở về từng có tiếp xúc trực tiếp. Mẹ Tiểu Tiểu hẳn là tiếp xúc thông qua Tiểu Tiểu.Thạch Đầu Đại lễ phép khom người một cái: "Cảm ơn thẩm thẩm, ta bưng được."
"Được rồi..."
Mạch Tuệ và mẹ nuôi đưa nó ra ngoài: "Trời tối, trên đường cẩn thận một chút."
Thạch Đầu Đại bưng cá về nhà, đưa lưng lại đáp lời bọn Mạch Tuệ. Mạch Tuệ và mẹ nuôi ăn cá xong cẩn thận cất kỹ gạo và bột mì Thạch Đầu Đại mang tới, sau đó hai người đốt nến cùng nhau may vá.Thôn dân Bính: "Ta thấy vẫn nên sớm thu dọn đồ đạc đi, sơn cốc này vắng vẻ, mời đại phu cũng mất mấy ngày mới có thể tới đây, chúng ta đều ăn uống chung một giếng nước, không biết chừng ngày nào đó sẽ trúng chiêu. Thừa dịp hiện tại vẫn chưa bị lây đi nhanh đi, đi đâu mà không là sống."
Thôn dân Đinh tiếp lời: "Ta tán thành, mấy người nhiễm bệnh này đuổi cũng đuổi không được, đều là hàng xóm láng giềng cả, tự chúng ta thu dọn đồ đạc rời khỏi, không cần tranh cãi cũng không cần lo lắng."
Mạch Tuệ đeo khẩu trang giải thích rõ: "Bệnh này mẹ Hồ Lô đã mời đại phu xem thử, nói là thể chất của mỗi người khác nhau, nhưng bệnh dịch sẽ trở nên càng lúc càng khó đối phó, chúng ta phải đề phòng rắc rối có thể xuất hiện."
Lúc người gia đình không có người nhiễm bệnh đứng một chỗ cách mấy người Mạch Tuệ khá xa, rất oán giận.
Thôn dân Giáp: "Ngươi nói xem, chuyện lớn như vậy, mẹ Hồ Lô luôn gạt chúng ta. Dịch bệnh đó, mạng người quan trọng mà. Chúng ta đều ở cùng một thôn, đã có mấy người bị lây rồi, nếu chúng ta cũng bị lây thì sao đây?"
Thôn dân Ất: "Chắc là không đâu, từ khi Hồ Lô bị bệnh thì mẹ Hồ Lô cũng đóng chặt cửa chưa từng ra ngoài, chúng ta ở xa, có lẽ không dễ bị lây bệnh như vậy."



Bạn cần đăng nhập để bình luận